3
 
“Điện hạ, thám tử báo về,  tìm   .”
 
Ta nghiêng   trường kỷ, chống trán, lật xem sổ sách của Phượng Nghi Cung mấy năm nay,   liền hỏi:
 
“Người đang ở ?”
 
Lục Chấp từng kể với  rằng   đưa  cung   thời gian  nhưng  bao giờ  rõ  xuất  từ .
 
Xuân Đào nhẹ nhàng bóp vai cho , : “Nghe  là ở Hồng Tụ Lâu.”
 
“Hồng Tụ Lâu?” Ta nhíu mày: “Đưa  về đây.”
 
Hồng Tụ Lâu là kỹ viện lớn nhất kinh thành, danh tiếng lừng lẫy, xa hoa  ai bằng nhưng cũng đầy ô uế.
 
Ta dừng  một chút,   tiếp: “Thôi, bổn cung tự  .”
 
Xuân Đào vội vàng nhắc: “Điện hạ, cẩn thận  bẩn giày.”
 
“Không .”
 
Xuân Đào  giấu  tò mò,    nào  khiến   tự   một chuyến.
 
Ta khép  sổ sách, trong lòng  khỏi nghĩ đến quá khứ.
 
Chẳng trách Lục Chấp khi mười lăm tuổi trở thành thái giám,  thông thạo  chuyện  giường  cần ai chỉ dạy.
 
Cũng chẳng trách mỗi khi  nổi giận,   lạnh mà   là con của một kỹ nữ, trong m.á.u  mang nhơ bẩn,  kéo  cùng rơi  vũng bùn.
 
Hắn vốn  tin tưởng ai. Nếu chỉ sai  ,  giải thích rõ ràng, e rằng chỉ mang về một  thương tích.
 
...
 
Hồng Tụ Lâu   con đường phồn hoa nhất Trường An,  xây dựng tinh xảo đến mức vượt qua cả cung điện, mang đậm phong vị Giang Nam.
 
Năm bước một đình, mười bước một các,   cũng lộng lẫy.
 
Từ xa, khách khứa ngâm thơ đối đáp, vẻ ngoài lịch sự phong nhã nhưng ai mà   lớp vỏ bọc  là những câu chuyện tăm tối.
 
Qua ba  rẽ hành lang, khi bước  khu vực trung tâm của Hồng Tụ Lâu,  khí xa hoa đến mức ngột ngạt khiến   khó thở.
 
Xuân Đào hạ giọng: “Điện hạ,  đang ở nhã gian lầu hai, hình như gây  chút rắc rối.”
 
Ta nhướng mày, chậm rãi bước về phía nhã gian.
 
...
 
Bên trong nhã gian.
 
Từ ngoài cửa, tiếng tỳ bà và cổ huyền cầm hòa quyện, dịu dàng rót  tai.
 
“Ngươi,  đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-mot-cuu-thien-tue/chuong-3.html.]
 
Giọng Tam Hoàng tử lười nhác vang lên. 
 
Theo tiếng bước chân, thanh âm của   càng trở nên mờ ám: “Ngươi  ngươi là gã sai vặt ?”
 
“Gia thấy ngươi rõ ràng là nữ. Nếu , cởi quần  cho gia xem.”
 
Một âm thanh vang lên khi thứ gì đó  ném xuống bàn: “Chỉ cần hầu hạ gia một đêm, những thứ  đều là của ngươi.”
 
“Nha, còn cứng đầu lắm? Hay là  gia tự   tay?”
 
“Rầm!”
 
Một tiếng động lớn vang lên.
 
“A...”
 
Tam Hoàng tử hít một  khí lạnh, gào lên tức tối: “Lão tử  cho ngươi rượu mời mà  uống,  thích uống rượu phạt, đúng ?!”
 
Sau đó,   thấy một tiếng “bốp bốp” vang lên.
 
Trong phòng, tiếng hét sợ hãi của nữ tử vang lên, âm thanh tỳ bà và cổ huyền cầm đều im bặt.
 
Ta lập tức đá cửa bước .
 
Tam Hoàng tử đang  c.h.é.m , lưỡi đao dừng  lơ lửng giữa  trung.
 
Trên mặt    dấu đỏ, rõ ràng   ai đó đánh một quyền.
 
Lục Chấp  đối diện  , ánh mắt lạnh lùng gắt gao  chằm chằm, nắm tay siết chặt. Dù thấy lưỡi đao giơ lên cũng  hề né tránh.
 
Từ góc độ của ,  thể thấy rõ mảnh sứ vỡ trong tay Lục Chấp  cứa nát lòng bàn tay .
 
Sói con.
 
Ta khẽ  lạnh,  hiệu cho Xuân Đào đóng cửa   bên ngoài canh gác.
 
“Tam Hoàng tử, ngài giận dữ như  là vì chuyện gì? Xin hãy bớt giận. Vân Xuyên Quốc chúng    thói quen chuộng nam sắc, càng  hiểu những quy tắc mà ngài theo. Đương nhiên, cũng  từng gặp qua uy phong của ngài.”
 
Ta từng bước tiến về phía Tam Hoàng tử, mũi đao chỉ cách   đến nửa bước.
 
Mặt  đổi sắc,   tiếp: “Tam Hoàng tử, hà tất  tranh chấp với một hạ nhân  hiểu chuyện?”
 
Dù   ép  hạ đao, cơn giận của   vẫn  nguôi.
 
Hắn   lạnh, giọng đầy mỉa mai: “Chiêu Dương Công chúa,  ngài mang đến đây là ai ?”
 
Giọng điệu của   thật khó  nhưng  chẳng buồn tranh cãi, chỉ bước lên chắn  Lục Chấp.
 
Tam Hoàng tử, mùi rượu nồng nặc, oán giận  nguôi, bắt đầu chửi rủa.
 
“Cái thằng nhãi con dám   mất mặt   ? Được lắm! Hôm nay  nhất định  xử lý !”
 
Ta vẫn giữ nụ  nhẹ nhàng, :