Nhà họ Thôi.
Mẹ Thôi   đề nghị của Thôi viện,  cảm thấy đầu óc chị  hỏng .
Vân Chi
“Con  gì cơ? Để Hoành Chí phục hôn với Cố Nam Thư? Con ngốc ? Trước đây Cố Nam Thư bắt nạt nhà chúng  thế nào, cô  và em trai cô   thịt là chúng  hai ngàn đồng đó!”
Thôi Viện vội vàng kéo  Thôi qua bên cạnh: “Như  mới càng  phục hôn. Phục hôn ,   hai ngàn đồng  cũng   ? Huống chi, ,   con  . Cố Nam Sóc cứu  nhân vật lớn, bây giờ    tầng quan hệ  , chẳng  là tiền đồ vô lượng ?”
“Nếu Hoành Chí phục hôn với Nam Thư,  nể mặt tăng cũng  nể mặt Phật, cho dù    thích nhà họ Thôi chúng , vì Cố Nam Thư,   cũng  giúp đỡ. Chỉ cần    với nhân vật lớn  một câu thôi, cha với Hoành Chí còn sầu   công ăn việc  ? Bây giờ bọn họ  thức khuya dậy sớm  việc vặt,   đau lòng ? Nếu  thể khiến nhà xưởng phục chức cho bọn họ,    hơn ?”
“Còn nữa, bây giờ Cố Nam Sóc   ông chủ lớn ở Bằng Thành , tuy rằng   cụ thể    gì ở bên đó, nhưng con   kiếm   nhiều tiền, mấy ngày hôm  nhà bọn họ còn lắp điện thoại đó.”
“Điện thoại?” Mẹ Thôi kinh ngạc!
“Còn   ? Cho nên mới , chỉ cần   bớt cho chúng  một chút thôi, cha với Hoành Chí sẽ  cần vất vả như bây giờ . Hơn nữa,   ngày nào Hoành Chí cũng nhớ tới Cố Nam Thư ? Mẹ xem, mấy ngày nay nó đều mất hồn mất vía,   thấy đau lòng ? Con thấy, cứ dứt khoát  theo ý nó thì  hơn.”
Khoảng thời gian  nhà họ Thôi sống thế nào,  ai hiểu rõ hơn  Thôi. Thấy Cố Nam Sóc một bước lên trời, trong lòng  Thôi vô cùng  dễ chịu. Nếu… Nếu  thể nối  quan hệ thêm  nữa,   Cố Nam Sóc giúp đỡ bọn họ, mạng lưới quan hệ của Cố Nam Sóc trở thành mạng lưới quan hệ của nhà bọn họ… Vậy thì hình như    thể.
Chỉ là……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-vai-ac-o-thap-nien-80/chuong-191-phuc-hon.html.]
“Sao Cố Nam Thư  thể đồng ý? Lần  em trai con qua tìm cô , con  cô   thế nào ? Cô   cho dù đàn ông  thế giới  c.h.ế.t hết, cô  cũng sẽ  ở bên em trai con.”
Nói  câu ,  Thôi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi! Oán hận Cố Nam Thư càng sâu hơn vài phần. Nghe câu  xem, giống tiếng  ? Con trai bà    ăn  khép nép cầu hòa , còn phỉa chịu thêm nỗi nhục  nữa! Hừ, đàn ông  thế giới  c.h.ế.t hết cũng  ở bên con trai bà ? Con trai bà   điểm nào  bằng  khác?
Thôi Viện  cho là đúng: “Đó là lời  khi tức giận thôi! Mẹ, khi  cãi  với cha,   cũng  mấy câu giận dỗi ? Vợ chồng vẫn là nguyên phối mới ,  ai  rõ đạo lý ? Cô  với Hoành Chí từng là một đôi, chỉ  Hoành Chí là  chê cô  thôi, đổi  thành  khác,  xem cô   thể tìm  loại  nào?”
Nói xong cô   thở dài, liếc mắt   Thôi một cái,  đó mới  tiếp: “Cô  thật sự  tình cảm với Hoành Chí, nếu    giấu giếm bệnh tình giúp nó, gánh tội  nó, còn đồng ý giả vờ mang thai? Theo con thấy, việc  vẫn  do   . Trước  ở nhà  bắt chẹt cô   ít, bây giờ  cô   về,   tỏ thái độ mới .”
Mẹ Thôi  về phía Thôi Viện: “Nói như con  chèn ép cô   bằng?”
Thôi Viện nghẹn lời, há miệng thở dốc,  hổ : “Không  vì con… Con chỉ là chị chồng, còn  gả  ngoài, cho dù quan hệ  , cũng  ảnh hưởng lớn tới cô , nếu con thật sự quan trọng như , con sẵn lòng  ngay.  con   tác dụng ?”
Đừng thấy trong miệng Thôi Viện  nhẹ nhàng mà lầm tưởng, thật  trong lòng chị  đang buồn bực  chết. Chưa bao giờ chị  nghĩ tới, sẽ  một ngày bản   nghĩ  cách cầu Cố Nam Thư  về. Nghĩ tới thôi là thấy buồn bực .  còn cách nào khác ? Hoàn cảnh gia đình nhà  đẻ càng ngày càng kém, nhà chồng  bức ép, ngoài con đường  , chị    còn con đường nào khác  thể .
Mẹ Thôi   vui: “Ý của con là, bảo   cúi đầu chịu thua? Đi cho Cố Nam Thư trút giận? Cầu xin cô   trở về?”
“Mẹ! Mẹ đừng nghĩ như , hãy nghĩ tới bản lĩnh của Cố Nam Sóc, nghĩ tới tiền của nhà họ Cố, nghĩ tới mạng lưới quan hệ của nhà bọn họ hiện giờ. Mẹ   cha xem, mấy tháng nay ông  còn già nhanh hơn mấy năm . Còn Hoành Chí nữa,  dáng vẻ hiện giờ của nó xem. Đâu    , nó  buông bỏ  Cố Nam Thư. Mẹ nghĩ tới những điều  . Mẹ   cuộc sống của nhà họ Thôi chúng    như   ? Mẹ   nhà họ Thôi càng ngày càng  lên, mỗi ngày đều ăn thịt, ăn cá, ăn ngon mặc ,   hâm mộ ?”
Mẹ Thôi sững sờ tại chỗ, cuối cùng  ngăn  sức hấp dẫn từ mấy lời Thôi Viện . Bà  cắn răng: “Được! Vì em trai con, vì cái nhà , đừng  là cầu xin cô , dù  quỳ xuống,  cũng chịu!”