Khu chợ thành Nam.
“Tới đây nào các vị  hữu gần xa! Đi dạo ngang qua xin đừng bỏ lỡ! Mời  đêm xem một chút, xem một chút! Xưởng giày Huy Hoàng tổ chức hoạt động bán đại hạ giá kỷ niệm ba năm thành lập, giày da chất lượng  chuẩn  xuất khẩu  nước ngoài, bây giờ bán giá thấp hồi báo cho đồng bào trong nước.”
Vân Chi
Đời   thấy sản phẩm xuất khẩu  nước ngoài đều tò mò  vài , đời   càng rõ ràng hơn. Lời    , quả nhiên hấp dẫn   ít  tới xem náo nhiệt.
Cố Nam Sóc vẫn  theo cách cũ, đầu tiên cho   xem nhãn dán tiếng ,  đó lấy giày da bình thường  so sánh.
Vai diễn phụ ẩn trong đám  mở miệng đúng lúc: “ là chất lượng khá , giá cả thì ?”
“Anh trai  hỏi đúng điểm quan trọng , giày da  bán sang Cảng Thành  xuất khẩu  nước ngoài đều bán một trăm sáu mươi tám đồng một đôi.”
Nghe thấy giá tiền,   đều hít hà một : “Đắt  ?”
“Chúng  xuất khẩu  nước ngoài  thêm tiền thuế, tất nhiên là đắt . Bán cho đồng bào nhà , chắc chắn sẽ  bán cái giá như ,       ?”
Quần chúng  xong gật đầu liên tục.
Cố Nam Sóc lấy  tấm biển  chuẩn  sẵn từ , giá cả  đó  dán kín bằng băng dán.
“Đây chính là bảng giá quy định chúng  lấy  từ chỗ ông chủ,      giày da bán cho  nước ngoài một trăm sáu mươi tám đồng một đôi, hôm nay bán bao nhiêu tiền  ?”
“Muốn!”
“Nào! Chúng    đầu tiên!”
Cố Nam Sóc cố ý xé con  đầu tiên . Con  hiện  là . Sau đó  xe đến chữ  hàng chục,  hàng chục là sáu, cuối cùng chữ  hàng trăm  là .
“Sáu mươi! Chỉ sáu mươi! Giày da giá gốc một trăm sáu mươi tám đồng, hôm nay chỉ cần sáu mươi! Rẻ  gần gấp ba     !”
Cố Nam Sóc thao thao bất tuyệt, nhưng mà đúng như những gì  dự liệu, giá cả     động lòng, nhưng đa  vẫn cảm thấy đắt như .
 lúc , ông chủ Trần mang theo vẻ mặt tức hộc m.á.u xông về phía : “ !  đưa cho  bảng giá quy định rõ ràng là chín mươi tám,   biến thành sáu mươi ?”
Cố Nam Sóc sửng sốt: “Cậu,  tấm bảng  rõ ràng  là sáu mươi mà!”
Hóa  là cháu trai của ông chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-vai-ac-o-thap-nien-80/chuong-31-ban-giay-4.html.]
Bởi vì giá cả là con   treo lên  tấm bảng,   đính chặt  đó, nên tương đối linh hoạt. Ông chủ Trần lật ngược một cái,  sáu lập tức biến thành  chín.
Cố Nam Sóc biến sắc: “Chuyện …… Chuyện …… Chắc là lúc cháu xé băng dán lỡ kéo nó  một vòng, là cháu sơ ý. Cậu, chuyện   trách cháu !”
Ông chủ Trần hung hăng trừng mắt, nhặt lên tấm băng dán   xé vứt xuống,  đó còn dính một mẩu gỗ nhỏ, đặt mẩu gỗ đó  giữa    tấm bảng,  thể biến   thành  tám.
Sắc mặt Cố Nam Sóc càng kém hơn, ông chủ Trần chỉ  mũi , mắng: “Có   việc như cháu ? Cậu   cháu  cần tới , cháu cứ khăng khăng đòi qua đây giúp đỡ! May mà còn  bán  bao nhiêu, nếu ,  lỗ hết tiền mất! Tiền chi phí  bỏ   chỉ con  !”
Hai tên “Cò mồi” nhanh tay mua hai đôi giày da vội vàng ôm lấy giày của : “Ông chủ, đây là vấn đề của các ông,  liên quan gì tới chúng   nhé! Chúng   mua xong , tiền trao cháo múc, nào  chuyện bán xong  còn tăng giá thu thêm tiền?”
“Không ! Không thể bán sáu mươi đồng ! Nếu hai  cảm thấy chín mươi tám đồng quá đắt,   trả thêm tiền,  thể trả  hàng cho ,  trả  cho hai  sáu mươi đồng!”
Sao “Cò mồi”  thể đồng ý, bọn họ bắt đầu chơi . Có  trong đám đông  động lòng  mua, tất nhiên sẽ    chuyện giúp bọn họ, khiến  xem náo nhiệt tụ  càng ngày càng đông.
Đợi bầu  khí lên cao, Cố Nam Sóc đưa mắt  hiệu. “Cò mồi” lập tức chuyển mũi giáo về phía Cố Nam Sóc: “Ông chủ, chuyện  do cháu ngoại ông gây ,  trách cũng nên trách cháu ngoại ông. Hôm nay là ngày chính phủ tổ chức hoạt động thị trường, hàng hóa bán   đảm bảo chất lượng  lừa già dối trẻ. Tự các ông  , đưa  giá cả sai lầm, đương nhiên tổn thất do chính các ông gánh vác !”
Cố Nam Sóc đỏ mặt, giống như thanh niên mới lớn  chọc giận: “Được!  tự  gánh vác! Cậu,  đừng  nữa! Bọn họ  mua  thì để bọn họ  thôi!”
Có  trong đám đông hỏi: “Vậy chúng  thì ? Chúng  cũng  mua, nhưng  thể nào  bán cho bọn họ sáu mươi, bây giờ  thu của chúng  chín mươi tám! Chúng   chịu ! Vừa    mua , là do các  tay chân chậm chạp, dây dưa nên mới  đưa hàng cho …”
Cố Nam Sóc hung hăng dậm chân: “Sáu mươi thì sáu mươi! Tất cả đều sáu mươi,   chứ!”
Ông chủ Trần lập tức vươn tay tát bốp một cái  lưng Cố Nam Sóc: “Thằng nhóc phá của , ai cho mày cái quyền bán tất cả sáu mươi?”
Cố Nam Sóc tỏ vẻ giận dỗi: “Cậu, chúng    là hoạt động báo đáp đồng bào kỷ niệm ba năm thành lập . Nếu  là báo đáp, chúng  cho đồng bào trong nước hưởng lợi thêm một chút thì   ? Cho dù  lỗ,   chúng  chậm rãi kiếm  từ  ngước ngoài là ! Coi như mở rộng danh tiếng của xưởng giày Huy Hoàng chúng . Cậu  xem, hôm nay  bao nhiêu lãnh đạo qua đây, còn  nhiều nhà đầu tư, ông chủ lớn như ,  đừng ồn ào nữa  thấy mất mặt  bọn họ ?”
Ông chủ Trần nhíu mày, cuối cùng cắn răng: “Thôi thôi! Ai bảo tao  thằng cháu  nên  như mày chứ! Coi như   chúng  chịu lỗ, bán ưu đãi cho  ,     nhớ kỹ xưởng giày Huy Hoàng chúng  nhé, xưởng giày chúng  còn sản xuất các loại giày kiểu dáng khác, lúc đó mong    ủng hộ nhiều hơn!”
“Được ! Ông chủ cũng là  phóng khoáng. Chúng  nhớ kỹ , xưởng giày Huy Hoàng đúng ? Sau  nhất định chúng  sẽ chiếu cố! Nào, cháu ngoại trai, lấy cho  hai đôi.”
“ cũng  một đôi!”
“ mua ba đôi!”
……
Cố Nam Sóc và ông chủ Trần cúi  lấy hàng, trong  khuất nơi     thấy, trong mắt hai  đều hiện lên ý  ranh mãnh.