Tròng mắt Ngụy Chân xoay chuyển, : “Mẹ,  chắc   còn cách nào. Mấy năm , tin tức  truyền bá rộng khắp như bây giờ. Cố Nam Sóc  ngăn cản cha , tất nhiên dễ như trở bàn tay. Bây giờ internet  phát triển ,  tới phiên  một tay che trời. Huống chi, nếu ba   trai  nghề nghiệp khác,  lẽ còn khó.   trai Minh Cảnh  minh tinh, minh tinh để ý nhất là hình tượng và thanh danh.”
Cô  cầm điều khiển từ xa lên, bật tới kênh  , bước đến kéo tay Lâm Thục Tuệ: “Mẹ,  xem tiết mục  . Tiết mục tìm   giúp, hoặc hòa giải mâu thuẫn trong gia đình. Chúng   thể liên lạc với bọn họ,  đối tượng chúng   tìm là Cố Minh Cảnh, là minh tinh lớn, là ảnh đế, độ hot cao, đại biểu ratings cũng sẽ cao, chắc chắn bọn họ sẽ  từ chối.”
“Mẹ,   thể tố khổ với  Minh Cảnh, tố khổ  mặt  xem cả nước.   bất đắc dĩ,    tìm  ,   yêu  . Mẹ là một  phụ nữ, chồng  chết,  ai  thể cưỡng chế  cho  tái giá. Tái giá    của ,  Minh Cảnh sẽ tha thứ cho . Cho dù  tha thứ,  chuyện lộ   mắt nhiều  như , vì bản ,   sẽ  thể  tha thứ. Nếu ngay cả  ruột   cũng  nhận,  khác sẽ nghĩ   thế nào? Sẽ    thế nào?”
“Huống chi, con cái còn  nghĩa vụ phụng dưỡng cha . Mẹ là  ruột bọn họ, dù mấy năm qua   nuôi dưỡng bọn họ, bọn họ cũng  phụng dưỡng . Điều  là pháp luật quy định, bọn họ   từ chối. Hơn nữa…”
Ngụy Chân mím môi: “Đây chỉ là tình huống  nhất, ,  cứ nghĩ thoáng lên,   đều   con liền tâm. Mấy năm nay  luôn nhớ tới các  trai,    các    nhớ tới ? Bọn họ  tới tìm ,   chừng chỉ vì    đang ở . Lúc  bọn họ còn nhỏ như ,   hiểu chuyện? Cố Nam Sóc   cho bọn họ, bọn họ  tìm cũng  tìm . Con thấy,   chừng đều do Cố Nam Sóc  giở trò bên trong.”
Lâm Thục Tuệ sửng sốt một lát, đột nhiên  chút mong đợi.  ! Chắc chắn trong lòng ba đứa nó  .
Con riêng kế nữ của nhà họ Ngụy đều động lòng, cũng bắt đầu phụ họa.
Vân Chi
“Dì Lâm, Chân Chân  đúng. Nào  chuyện con cái  nhớ  ruột. Mấy ngày nay, con xem  ít tin tức. Trước khi  phận của Minh Cảnh  đưa  ánh sáng,    từng ,  em bọn họ  chú nuôi lớn, chú đối xử với bọn họ như con ruột, hình như Cố Nam Sóc   con trai, chỉ  một cô con gái.”
“Con gái   thể kế thừa gia nghiệp? Nói  chừng Cố Nam Sóc sẽ chọn một trong  cháu trai . Minh Cảnh thích đóng phim, thích  minh tinh. Còn Minh Huy, Minh Hiên thì ? Chúng  vẫn   tin tức nào về bọn họ, dì  xem,   bọn họ  đang  việc trong tập đoàn Cố Thị,   chừng còn là tổng giám đốc…”
Ngụy Chân mừng rỡ: “Mẹ! Anh chị   đúng. Mẹ xem, bây giờ con cũng  năm hai đại học ,  tới hai năm nữa sẽ  nghiệp. Tốt nghiệp trường hạng bét như con, thì tìm  công việc   gì. Nếu  thể nhận  các  trai,  các  giúp đỡ  khác. Chỉ cần bọn họ  một câu, là con  thể  Cố Thị. Hơn nữa, con tự nhận vẻ ngoài  kém, trang đểm thêm chút,   chừng còn  thể   minh tinh giống  Minh Cảnh. Minh tinh dễ kiếm tiền, một năm thu  mấy ngàn vạn đó.”
Mấy ngàn vạn! Lâm Thục Tuệ choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-vai-ac-o-thap-nien-80/chuong-346-phien-ngoai-15.html.]
“Mẹ, chúng  thử một  ! Chúng con liên lạc với tổ tiết mục,  chỉ cần chờ khi tiết mục phát sóng, biểu hiện cho  là . Chỉ cần  gật đầu, chúng con lập tức bắt tay  . Mẹ nghĩ  , nếu thành công, chúng   thể dọn  biệt thự, một ngày ba bữa đều sơn trân hải vị. Cho dù  thành công, cùng lắm là   cuộc sống hiện tại, cũng  tổn thất gì, đúng ? Nếu  như , vì   thử một ?”
Lâm Thục Tuệ: “Được! Đều  con!”
********
Phòng hóa trang.
Cố Minh Cảnh nhướng mày: “Chuyên mục “Người một nhà” tìm ?”
Người đại diện là do Cố Nam Sóc cố ý mời tới, chỉ phục vụ một  Cố Minh Cảnh, cũng  rõ về  thế đối phương. Anh  xua tay bảo trợ lý và chuyên viên trang điểm lui  ngoài,  đó mới : “  nhờ  hỏi thăm , Là Lâm Thục Tuệ và  nhà họ Ngụy chủ động liên hệ với tổ tiết mục. Hiện giờ  đang nổi tiếng, nhiệt độ  thấp,  lẽ là  thu hút  xem, tăng ratings. Tổ tiết mục  đồng ý ,   còn chuẩn   lớn một trận.”
Khóe miệng Cố Minh Cảnh cong lên: “Không !”
Người đại diện gật đầu: “Đương nhiên  thể  . Bọn họ  lợi dụng danh tiếng của . Tuy rằng   , bọn họ vẫn  thể mượn tên , nhưng hiệu quả kém  nhiều so với  tự   mặt. Không  là đúng.   thể mặc kệ bọn họ, tiết mục chiếu , sẽ tạo  ảnh hưởng  . Chúng   cần  gì đó  ?”
Cố Minh Cảnh lắc đầu: “Không cần! Kệ bọn họ. Phơi  tới cũng .”
Người đại diện:???
Cố Minh Cảnh bật : “Yên tâm, việc   dễ giải quyết. Chú Ba  nghĩ tới sẽ  ngày hôm nay từ , nên  chuẩn  hậu chiêu từ năm đó . Lần ,  lẽ chúng   tay  thể ngăn cản bọn họ, nhưng bọn họ sẽ  tìm cơ hội khác ? So với để  tai họa ngầm, thà cứ để bọn họ nhảy nhót, giải quyết luôn một  cũng , đỡ phiền toái về .”