Cố Nam Thư xoay ,  về phía Thôi Hoành Chí, từng kỷ niệm   lướt qua trong đầu.
Thôi Hoành Chí đối xử  với chị ,  tất cả vì chị , Thôi Hoành Chí phản bội, và mấy năm nay chị   gánh chịu thanh danh “Không thể sinh” vì Thôi Hoành Chí… Từng thứ hiện  rõ ràng  mắt.
Hốc mắt Cố Nam Thư   nữa ướt át, nước mắt chảy thành dòng.
Một lúc lâu , chị  nhắm mắt , hít sâu một , khi mở mắt , miệng cũng mấp máy, : “Ly hôn !”
“Ly hôn?” Hai từ  khiến Thôi Hoành Chí vẫn đang chìm trong tịch mịch  nhúc nhích  chút phản ứng,   lẩm bẩm: “Ly hôn? Ly hôn?”
Nhắc  hai , đột nhiên   tỉnh táo : “Nam Thư, em  gì thế? Ly hôn? Em  ly hôn ?”
“!   ly hôn!”
“Không! Anh  đồng ý! Nam Thư, em đừng đối xử với  như . Em   thích em nhiều thế nào mà, …”
“Anh thích ? Thích  mà một bên  bảo  giữ bí mật giúp , khiến    thừa nhận những lời đồn đãi vớ vẩn đó, khiến   đối mặt với sự chỉ trí của  , một bên  lêu lổng với  phụ nữ khác? Thậm chí trong  thời gian  đồng ý giả vờ mang thai,  còn mây mưa với cô ? Đây là thích mà   ?” 
“Không  như thế! Nam Thư,    tình cảm với Dương Tiểu Muội. Chỉ là… Anh.. Em  đó, từ khi kiểm tra    vấn đề, nguyên nhân hai    con là do ,    chịu áp lực lớn đến mức nào,  cảm thấy bản   cách nào đối mặt với em, mỗi  chúng … Anh sẽ nghĩ đến vấn đề   …  mà Dương Tiểu Muội  ,  ở bên cô  chỉ là…”
“Cho nên? Đây là lý do của  ?”
Thất vọng! Vô cùng thất vọng! Cố Nam Thư  thể nào hình dung nổi cảm giác của  lúc . Có lẽ khi  mới  chuyện giữa Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương, chị  còn  thất vọng về  đàn ông  như .
Dường như Thôi Hoành Chí cũng  nhận , trong cơn hoảng loạn    kịp sắp xếp từ ngữ,   sai lời  ,    cứu vãn: “Không! Nam Thư,    định giải vây cho bản . Anh chỉ   cho em ,   yêu là em, từ  tới nay đều là em. Anh sai , Nam Thư. Em cho  thêm một cơ hội   ? Chỉ một  thôi? Chỉ một   thôi? Nhất định  sẽ đối xử  với em, sẽ bồi thường em…”
“Lần  khi Nam Sóc đánh ,  cũng hứa hẹn như . Bây giờ mới qua hai ngày, kết quả thế nào? Anh cảm thấy lời hứa của  còn  sức nặng ?”
Thôi Hoành Chí cứng họng.
Cố Nam Thư  tiếp: “Ly hôn! Thôi Hoành Chí,      lời  vì tức giận, mà là nghiêm túc. Chúng   cách nào sống chung với  nữa.”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-vai-ac-o-thap-nien-80/chuong-77-ly-hon-di.html.]
Nghe thấy lời , Thôi Hoành Chí bắt đầu cuồng loạn, c.h.ế.t cũng  chịu đồng ý.
Cố Nam Sóc  hiện tại   lúc  chuyện ly hôn. Ly hôn còn  phân chia tài sản, với tình trạng hiện giờ của nhà họ Thôi, cha Thôi  về,  Thôi đang hoảng hốt, Thôi Hoành Chí thì suy sụp,  chuyện kiểu gì?
Hắn ôm lấy Cố Nam Thư, kéo chị  rời khỏi Thôi Hoành Chí gần như  mất  lý trí, : “Chuyện ly hôn  vội, nhà   thể suy sét vài ngày. Ba ngày  chúng  cùng   thủ tục.”
Sau đó,  dẫn Cố Nam Thư  về.
Ra khỏi nhà họ Thôi,  đám đông xôn xao ngoài hành lang,  ít  ồn ào đóng cửa  nhà, giả vờ như     lén, nhưng qua những câu  vụn vặt truyền  từ  cánh cửa,  chứng minh tất cả.
“Trời ạ, đôi vợ chồng năm  năm vẫn   con của nhà họ Thôi,  mà  là vấn đề của nhà trai! Vậy vẫn còn là đàn ông ?”
“Anh   vấn đề, còn để  phụ nữ của  gánh tội , chẳng  càng  giống đàn ông ?
“Bà  xem, bọn họ  sinh  con thì giả vờ mang thai  gì? Mang thai giả chẳng lẽ    thể sinh  con thật?”
“Sao  ? Bên ngoài   ít trẻ con  ai , mang một đứa về chẳng     Có quá trình mang thai giả, mang một đứa trẻ về, ai sẽ nghi ngờ? Cứ như , ai      thể sinh con? Nói  thì, đầu óc của Thôi Hoành Chí  tồi, kế hoạch  khá .” 
“Không tồi cái gì? Không  bây giờ  vạch trần  ?”
“Trước đó em trai Cố Nam Thư dùng cái  là thứ đồ chơi gì ? Bên trong còn  tiếng của Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương. Thứ đồ chơi đó  thể thu giọng  của  ,   còn  thể thu cả linh hồn  khác  ? Quá tà hồ!”
“Bà nội! Đó   đồ chơi , là máy ghi âm,  thể phát nhạc, còn  thể học tiếng Anh. Giống radio của nhà chú Lý  lầu, ngày nào chú  cũng mở Đặng Lệ Quân hát đó. Chỉ là thứ  nhỏ hơn chút. Nó  thể thu  giọng  của  khác, cuộc  chuyện của Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương  thu âm, chắc chắn là do em trai của Cố Nam Thư   chuyện  của hai  đó từ lâu, mới tìm cơ hội thu âm . Bà   , máy ghi âm đắt lắm. Thứ ở nhà họ Thôi hôm nay,   qua   là hàng nhập khẩu , cháu đoán ít nhất cũng  một ngàn!”
“Một ngàn? Chậc! Nghe  em trai Cố Nam Thư mở cửa hàng bán quần áo, bây giờ xem  sợ là kiếm   ít, nếu    thể mua  thứ quý giá như .”
……
Cố Nam Sóc nheo mắt, khóe miệng nhếch lên. Hôm nay cả  Thôi, Thôi Hoành Chí, và Cố Nam Thư đều quá kích động, sa  suy nghĩ của ,  phát hiện  điểm khác thường bên ngoài, càng  rút   tâm trí nghĩ tới chuyện , mới  hàng xóm láng giềng  thấy hết. Sống trong khu tập thể như bọn họ, hiệu quả cách âm   lắm, nhà họ Thôi cãi  ầm ĩ như , hàng xóm  thể   thấy ?
Bây giờ, Thôi Hoành Chí  nổi danh !