Thím Từ kéo Dương Tiểu Muội  ngoài, gọi hết hàng xóm láng giềng với  qua đường tới: “Chúng  nhờ   phân xử giúp, Hạo Tử  c.h.ế.t   chuyện, nhưng vẫn còn chúng  là    đời, chúng   đòi câu trả lời giúp nó.”
“Sao hả? Lần   cô  gọi  nhà  đẻ tới giống  ? Gọi ! Bọn họ  tới thì thôi, nếu tới thì để chúng  hỏi bọn họ luôn, rốt cuộc nhà họ Dương dạy con gái thế nào ? Sao  dạy  loại     hổ như cô? Để  xem xem, còn họ còn  mặt mũi cướp phòng ở với chúng   !”
“Nhà họ Dương cô đừng khinh  quá đáng, cô hỏi    mặt ở đây một chút xem,   nào quyến rũ đàn ông, cắm sừng cho chồng  , còn bá chiếm phòng ở của chồng , mang  cho thằng con hoang khác ? Cô nghĩ nhà họ Từ chúng  dễ bắt nạt ?”
Dương Tiểu Muội  bao giờ ,  khi lời  sẽ hóa thành từng mũi tên nhọn, b.ắ.n cô  vỡ nát. Cô  cho rằng chỉ cần  thể ở bên Thôi Hoành Chí, cô   thể thừa nhận hết những chuyện .  khi thật sự  giữa lời đồn đãi ác ý, cô  mới phát hiện ,   bản  nghĩ quá đơn giản.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, từng câu châm chọc của bọn họ  ngừng truyền  tai cô .
“Đây chính là đứa con gái    hổ  ?”
Vân Chi
“! Chính là cô ! Chính là dâm phụ,   gian phu tên Thôi Hoành Chí, ở ngay khu tập thể xưởng máy móc  con phố đối diện!”
“Phi! Mấy năm , loại đàn bà    dìm lồng heo . Cũng chỉ  xã hội  mới bao dung với phái nữ, mới chiều  đám    trời cao đất dày, phá hoại gia đình  khác . Lén lút ở bên chồng   còn  tính, còn ép vợ chính thức  nhường chỗ cho  nghênh ngang  cửa. Nếu là  đây,  g.i.ế.c chết, cùng lắm cũng chỉ  !”
“Ai    ! Chẳng trách  nhà họ Từ lai tức giận như . Dương Tiểu Muội cũng chỉ gả  nhà họ Từ một năm, còn  sinh con cho chồng , bây giờ gây  chuyện thế , còn  lấy phòng ở của  , nào  đạo lý như ?”
“Cái gì? Cô  còn  bá chiếm phòng ở của chồng ? Có   hổ  ?”
“Trước đây   cảm thấy kỳ quái , Không   Thôi Hoành Chí  thể sinh con ? Ở với vợ  năm năm cũng   con,  tới chỗ Dương Tiểu Muội  ? Sao nhà họ Thôi chứng minh  đó là con cháu nhà bọn họ? Loại phụ nữ  chơi bời thôi còn , chứ cưới  cửa thì… Không sợ nhà  biến thành nhà họ Từ thứ hai ? Bây giờ  mới hiểu, hóa  là vì phòng ở! Cưới Dương Tiểu Muội về nhà,   bọn họ  thêm một căn phòng miễn phí ?”
“Quá    hổ! Người phụ nữ     hổ, nhà họThôi cũng    hổ.”
……
Dương Tiểu Muội che mặt chạy  ngoài. Cô  liều mạng hít sâu, để bản  bình tĩnh ,   tức giận,   tức giận, cô  còn đang mang thai, nhất định   để đứa trẻ gặp  chuyện gì.
Bên ngoài đám ,  Thôi  cô  với ánh mắt âm trầm.
Đều do  phụ nữ , nếu   nhà họ Thôi bọn họ  đám   châm chọc khó  như . Vì phòng ở cái gì? Bọn họ  cần phòng ở của nhà họ Từ?
Mẹ chồng nàng dâu hai mang khuôn mặt lạnh lùng, trầm mặc  về nhà họ Thôi.
Trong phòng, cha Thôi và Thôi Hoành Chí đang  đối diện , ủ rũ cụp đuôi.
Mẹ Thôi vô cùng kinh ngạc: “Sao  về ? Không  vẫn đang trong giờ  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-vai-ac-o-thap-nien-80/chuong-85-nha-ho-thoi-bi-tham-3.html.]
Thôi Hoành Chí ôm mặt  lóc, : “Nhà xưởng đuổi việc con .”
“Đuổi việc?” Mẹ Thôi cất cao giọng: “Vì   đuổi? Sao  thể đuổi việc con ? Con phạm  sai lầm lớn gì mà  đuổi việc?”
Thôi Hoành Chí ngập ngừng,    miệng nhưng ánh mắt  liếc về phía Dương Tiểu Muội, ý tứ trong đó tứ  cần  cũng .
Nghĩ tới những lời khó   đường,  Thôi há miệng thở dốc: “Sao… Sao   cũng  đuổi việc? Đây… Đây   chuyện riêng của nhà chúng  ? Có liên quan gì tới công việc của con?”
Thôi Hoành Chí  khổ: “Lãnh đạo nhà xưởng , ảnh hưởng  , bọn họ nhận  thư cử báo.”
Mẹ Thôi  về phía Dương Tiểu Muội,   vì quá tức giận, nhất thời bà   kịp phản ứng , lẽ  giờ  cô  nên   mới đúng.
“Cô cũng  đuổi việc ?”
Dương Tiểu Muội nghiêng đầu qua một bên, tránh ánh mắt đối phương, trầm mặc   gì. Thái độ   thuyết minh tất cả.
Mẹ Thôi lập tức  cảm giác  thở nổi, ánh mắt bà    về phía cha Thôi: “Chồng,  … Không  ông cũng…”
Cha Thôi lắc đầu: “Bọn họ nể tình  là công nhân lâu năm,   việc trong xưởng mấy chục năm, nên  đuổi việc .”
Mẹ Thôi đang định thở phào nhẹ nhõm một , nghĩ cuối cùng cũng  chút an ủi, thì  cha Thôi  tiếp: “ bọn họ , việc nhà chúng  gây  ảnh hưởng quá lớn, báo chí địa phương đều đăng tin, bí thư huyện còn cố ý điểm tên phê bình. Bọn họ  thể  xử lý,  là  cho lãnh đạo xem, cho lãnh đạo thấy bọn họ  ủng hộ tác phong . Cho nên mấy vị lãnh đạo đều tới khuyên , bảo  xin nghỉ hưu  tuổi.”
“Nghỉ hưu? Ông  bệnh tật, xin nghỉ hưu  gì?”
Cha Thôi căm giận trừng mắt: “Bà còn  rõ ? Bọn họ  như , chính là cho công nhân lâu năm như  chút thể diện, để hai bên   còn  thể  mặt . Nói là khuyên, thật   cho  lựa chọn.   đồng ý cũng  đồng ý,   gật đầu cũng  gật đầu.”
“Ông  thêm mấy năm nữa là  thể về hưu , bây giờ xin nghỉ ,  tiền hưu trí…”
“Có thì , nhưng mà tiền lương bớt  một nửa.”
“Vậy còn phúc lợi ngày lễ tết…”
“Tiền lương  bớt  một nửa , bà con nghĩ tới phúc lợi? Đừng  mơ nữa!”
Bịch! Mẹ Thôi ngã   ghế: “Không… Không  cách nào khác ? Để  tới xưởng,  tới cầu xin lãnh đạo, để   hòa giải, nếu    quỳ xuống nhận !”
“Đứng !” Cha Thôi hét lớn: “Bí thư huyện  nhắc tên phê bình , bà nghĩ lãnh đạo xưởng dám nhẹ nhàng buông tha ? Bà còn ngại  đủ mất mặt ?”
“Sao  như ?” Mẹ Thôi  thất thanh: “Sao nhà chúng   biến thành cái dạng ?”