Nuôi Vợ Từ Bé - 18

Cập nhật lúc: 2024-11-21 03:34:22
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Dịch Thành đang ở ghế lái, kịp rời thì sức ép từ ngoài đột ngột của một loạt đạn b.ắ.n trực diện tấm kính lớn của máy bay. Áp suất khí bầu trời cực cao cộng thêm sức gió mạnh và lực sát thương của mua đạn b.ắ.n khiến máy bay hư hỏng nghiêm trọng, gần như bất kì lúc nào cũng thể rơi xuống mặt đất vỡ vụn, Đông Khiết và Cảnh Tử ở phía vì sự tấn công ban nãy mà rơi xuống cuối khoang máy bay, mất một lúc mới hốt hoảng chạy đến chỗ . Hoắc Dịch Thành đều tính đầy máu, bên n.g.ự.c trái một đỏ thẫm như đạn xuyên qua, trông lúc hệt như loài sói cuồng dã nhưng vô cùng kiên cường. Tay vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y lái rời, cố gắng gia tăng hết sức lực để chống đỡ nó, gân xanh nổi đầy tay. Tinh thế nguy hiểm cực độ, máy bay rung lắc một cách điên cuồng, Đông Khiết vội lớn tiếng.

 

 

 

“Lão đại, đối phương hình như vẫn bỏ qua cho chúng ...”

 

 

 

Hoắc Dịch Thành trở nên căng thẳng cực điểm, mồ hôi đổ đầy trán. Hướng bay mỗi lúc một lệch , gần như thể khống chế nữa. Anh nhanh chóng tắt tất cả thiết máy bay để dồn năng lượng lực ga. Bên ngoài, hai chiếc máy bay chiến đấu vẫn áp sát máy bay của giống như đang canh giữ con mồi. Không gian bên trong trở nên ngột ngạt vô cùng, ai cũng trong trạng thái căng thẳng lo sợ, chỉ tiếng động cơ và tiếng gió tạt từ ngoài . Bất chợt âm thanh lạnh giá vang lên.

 

 

 

“Mau chuẩn , mười giây nữa rời khỏi máy bay.”

 

 

 

Ngữ khí đầy sát khí cùng băng lãnh phát . Đông Khiết cùng Cảnh Tử một lời liền gấp rút chuẩn . Phía xa là vùng ranh giới thuộc chính quyền Trung Quốc, nhảy xuống đó họ mới cơ hội sống. Hoắc Dịch thành cố giảm tất cả các thiết cần thiết để tập trung nhiên liệu cho động cơ máy bay. Cảnh Tử bỗng nhiên ô cửa kính liền phát hiện hai chiếc máy bay bay cách họ một đoạn khá xa, trong làn mây mờ, phát hiện mục đích họ gì liền hốt hoảng hét lớn.

 

 

 

“Bọn chúng chuẩn b.ắ.n pháo!”

 

 

 

Âm thanh cao ngút lọt tai Hoắc Dịch Thành, sắc mặt lạnh đến cực độ. Cánh tay ngay tức khắc rời khỏi tay lái, chạy đến phía cửa thoát hiểm, lên giọng.

 

 

 

“Chuẩn nhảy.”

 

 

 

Cánh cửa thoát hiểm mở , gió ngay lập tức phà bên trong. Tất cả đeo dù , cũng quên cầm theo bản thảo. Thời khắc giống như đối diện với quỷ môn quan, nhanh đến mức chỉ bằng một cái chớp mắt.

 

 

 

“3... 2... 1... nhảy!”

 

 

 

Hoắc Dịch Thành gằn giọng từng tiếng lập tức nhảy khỏi máy bay. Cảnh Tử và Đông Khiết cũng nhảy theo ngay đó. Khi cả ba rời khỏi máy bay thì trung phát tiếng nổ kinh thiên động địa, sức nổ khiến cả ba b.ắ.n xa ít, chao đảo bầu trời.

 

-------------------------

 

 

 

Từ tin nhắn gửi lúc sáng, Sở Du hề thấy gửi thêm bất cứ tin nào, dù cô nhắn tin gọi điện đều , trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Tối nay cô tăng ca mệt sẽ về nhà muộn hơn, tâm trạng cứ lo lắng, thất thần đến tận tối. Dục Lăng từ sáng đến nay đều cách nào chuyện với cô, bản bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa Sở Du và đàn ông Hoắc Dịch Thành.

 

 

 

Gần tối, bệnh viện đang hoạt động bình thường nhưng bỗng nhiên trở nên náo loạn. Bác sĩ vội vã chạy qua chạy giống như sắp chuẩn đón ai đó. Sở Du ngơ ngác hiểu chuyện gì xảy , chỉ thấy hàng loạt bác sĩ đợi sảnh bệnh viện cùng với nhiều đồ cấp cứu. Cô khó hiểu theo đến chỗ họ, chắc là nhân vật lớn cỡ nào mới khiến cả bệnh viện hỗn loạn như .

 

 

 

Ngay đó, một chiếc xe cấp cứu nhanh chóng đỗ , ai nấy đều hốt hoảng chạy đến xe, bên trong liền kéo một cáng đó. Sở Du Xô đẩy thể rõ mặt thương nhưng cơ thể cường tráng quen thuộc khiến cô chợt giật . Xe đẩy nhanh chóng hộ sĩ đẩy bên trong. Sở Du chợt sững khi ảnh mắt lướt qua, gương mặt mỹ của cha nuôi đang bất tỉnh. Khắp chỉ là một màu đỏ của máu, bình nước tay cô cầm vững mà tới xuống sàn nhà tạo lên âm thanh chói tai. Đại não chấn động. Người cáng chính là cha nuôi, hình ảnh m.á.u me dội tâm trí cô khiến bản kìm mà điên cuồng chạy trong ngay tức khắc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-vo-tu-be/18.html.]

Các y bác sĩ vội vã đưa phòng cấp cứu, âm thanh hoảng sợ chói tai của một y tá lên khiến nội tâm Sở Du càng thêm run rẩy.

 

 

 

“Ngực trái bệnh Hân đang xuất huyết do đạn, huyết áp đang giảm, hô hấp yếu. Mau đưa phẫu thuật.”

 

 

 

Sở Du giống như đang đống lửa, cô thật sự đang sợ hãi, sợ cha nuôi thể trở về bên cô nữa. Hành lang bệnh viện trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, Hoắc Dịch Thành khẩn cấp đưa phòng giải phẫu. Các vệ sĩ áo đen của cũng bao vây khắp hành lang, ai cũng trong gương mặt căng thẳng, lạnh lẽo cực độ. Cơ thể nhỏ nhắn, yếu ớt cứ ngây ngốc ở ghế chờ. Sở Du mặc kệ tất cả công việc của bản mà chờ đợi. Trái tim giống như thành từng phần, đau đớn thể kiềm chế. Ngay chính bản cô còn nhân ở hiện tại trở nên tiều tụy thế nào. Hốc mắt đẫm lệ chảy dài hai gò má hồng, lồng n.g.ự.c ngừng truyền đến cảm giác thống khổ từng . Bất giác, ảnh vội vã hoảng loạn của Cảnh Tử từ chạy đến phòng cấp cứu, bộ dáng mệt mỏi, nhếch nhác, khác xa với phong thái nghiêm chỉnh, lanh lợi thường ngày. Trên cũng ít vết thương, m.á.u thấm đẫm chiếc áo sơ mi ngoài. Sở Du thấy liền lao tới, túm lấy tay đầy lo lắng.

 

 

 

“Chuyện... chuyện gì xảy thế? Cha nuôi... cha nuôi ...”

 

 

 

“Xảy sự cố máy bay. Chúng tấn công,ông chủ gì bảo vệ tài liệu quan trọng nên mới...”

 

 

 

Cả sở Du thể kiềm chế mà lùi phía . Tại nguy hiểm như , cha nuôi cô đợi mà, tại thành như thế . Lời của Cảnh Tử tựa như mũi d.a.o sắc nhọn ghim chặt trái tim yếu ớt của cô. Sở Du vô lực xuống ghế một cách vô thức, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, huyết sắc. Cơ thể run rẩy thể kiềm chế nổi, tim đau càng thêm đau. Hành lang trở nên yên tĩnh lạ thường, từng giây từng phút trôi tựa như đang lăng trì cả thể xác lẫn tinh thần cô. Cuối cùng cô cũng cảm nhận cảm giác chờ đợi tuyệt vọng thống khổ đến mức nào. Đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng, cánh cửa đóng kín ngăn cách và cô thành hai thế giới cô độc khác .

 

 

 

Sợi dậy liên kết bất chợt trở nên mờ nhạt khiến bản thể cảm nhận thở của . Đôi mắt đỏ hoe hướng heo căn phòng đang rời, nét bi thương, sợ hãi chút che dấu hiện lên. Có lẽ từ lâu bản coi giống như đàn ông quan trọng trong cuộc đời của , hai tiếng “cha nuôi” chẳng qua cũng chỉ như vỏ bọc che dấu tâm tư mà thôi.

 

 

 

Hoắc Dịch Thành... ngàn vạn xảy chuyện gì. Em đợi...

 

 

 

Giọt nước mắt nóng hổi khẽ chảy dài gò má mang theo bao nhiêu đau đớn tích tụ bấy lâu thoát ngoài. Không bao lâu , khi Sở Du đang mơ hồ tựa lưng tường mà ngốc thì cánh cửa phòng cấp cứu đột ngột mở , âm thanh vang lên giữa khung cảnh tĩnh lặng khiến Sở Du giật bật dậy. Từ bên trong, bác sĩ đẩy chiếc giường bệnh trắng xoá, đó cơ thể to lớn của Hoắc Dịch Thành bất động, vẻ mặt tiều tụy thiếu huyết sắc, an nghỉ ngơi giống như đó từng trải qua một vụ truy đuổi kịch liệt nào. Sở Du hốt hoảng đến bên , giọng ngừng sợ hãi hỏi bác sĩ.

 

 

 

“Anh... chứ?”

 

 

 

Bác sĩ chịu trách nhiệm phẫu thuật cho Hoắc Dịch Thành chính là viện trưởng mà cô và Dục Lăng quen . Ông thấy dáng vẻ tiều tụy của cô liền lên tiếng an ủi.

 

 

 

“Hoắc qua cơn nguy kịch , hiện sẽ đưa phòng hồi sức đặc biệt.”

 

 

Mập

 

Sở Du đến lời cuối cùng, gánh nặng trong lòng gần như trút bỏ, cô vội vã theo Hoắc Dịch Thành về phòng, bỏ ánh mắt đầy phức tạp của viện trưởng ở phía đang lặng lẽ từng hành động của cô mà trong lòng khỏi đoán già đoán non mối quan hệ mập mờ .

 

 

 

Hoắc Dịch Thành chuyển về phòng hồi sức, Sở Du nửa bước cũng rời , chờ đợi mòn mỏi trong màn đêm thật khiến cô trở nên vô vọng. giờ khắc thấy dáng vế của thì cuộc sống của cô giống như trở với ánh sáng đẽ . Ngồi bên cạnh giường ảnh, tay nhỏ bé khẽ nắm chặt lấy bàn tay to lớn lạnh lẽo của , áp nhẹ lên má , miệng phát âm thanh nỉ non, yếu ớt.

 

 

 

“Xin mau tỉnh , thật sự đủ dũng cảm đối diện với cuộc sống một !”

Loading...