Nương Tử Là Thần Y - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-04-08 15:53:51
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong liền chạy mất dạng.

“Thằng bé !” Du Uyển đành tự gọi.

Thôn lớn, một nhà ở đầu đông, một nhà ở đầu tây, qua cũng chỉ mất chừng hai chung là tới.

“Nương.” Lúc gần đến cửa Du Uyển nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Không ai trả lời.

khi nàng mở cửa nhà thì tiếng như heo của Khương thị.

Giọng như ma tính, tim gan Du Uyển run lên, lảo đảo một cái, suýt nữa thì đập mặt ván cửa.

Tiếng trong phòng bỗng dưng im bặt.

“Là A Uyển ?”

Giọng ôn nhu như nước vang lên, còn kèm theo tí bệnh tật.

Du Uyển hoài nghi khi nào lúc nhầm.

Nhất... nhất định là nhầm , dù nương của cũng là tiểu thư khuê các, nữ thổ phỉ, thể tiếng heo gọi?

Quay trở vấn đề, nương đang ?

Du Uyển đẩy cửa phòng ngủ , chỉ thấy bóng lưng của Khương thị đang một chiếc ghế tróc sơn, một tay cầm son phấn, một tay cầm khăn, ở mặt bà là những đối tượng bôi bôi trét trét, mặc áo bông đỏ rực, đầu đội một bông hồng lớn, vẽ lông mày Trương phi, môi tô son đỏ chét- tiểu bánh bao.

Du Uyển cảm thấy con mắt lệch ...

...

Lại lúc Vạn thúc đến thôn Liên Hoa trả vải cho Du Uyển, Yến Cửu Triêu cũng bước lên xe ngựa xuất phủ, đến Hoàng cung.

Thần sắc nhàn nhạt xe ngựa, hầu một bên nấu , nhẹ nhàng rót ly.

Xe chút xóc nảy, thể rót vẩy ngoài cũng thể coi là bản sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-101.html.]

Yến Cửu Triêu uống, ngón tay ngọc nhẹ nhàng gõ nhẹ lên bàn mấy cái: “Chậm một chút.”

“Dạ.” Phu xe thả chậm tốc độ chạy của xe ngựa.

Sau khi khỏi cửa, Yến Cửu Triêu kêu chậm ba .

Không ai hỏi vì , trừ Vạn thúc, hạ nhân nào dám lắm miệng mặt Yến Cửu Triêu.

Uông công công phụng mệnh Hoàng đế, ở ngoài cửa cung chờ Yến Cửu Triêu, đây là đãi ngộ mà hoàng tử nào hưởng, nhưng Uông công công chờ trọn vẹn một canh giờ, cũng chờ vị tổ tông đến, ngay lúc Uông công công đang định đến phủ Thiếu Chủ một chuyến thì xe ngựa của Yến Cửu Triêu đến.

Uông công công mừng rỡ! Giơ phất trần lên, vẻ mặt tươi nghênh đón: “Tiểu vương gia đến ! Bệ hạ đợi ngài đợi đến đều...”

Lời một nửa thì một tiếng thét chói tai cắt đứt.

“Thiếu chủ, !”

Vạn thúc kêu trời trách đất xuống xe ngựa, chạy đến xe ngựa Yến Cửu Triêu, gạt Uông công công qua một bên: “Tiểu...tiểu... tiểu công tử thấy !”

Uông công công chen qua một bên đang tức giận cũng quên luôn: “Lại?”

Vạn thúc run sợ trong lòng: “ mới hồi phủ, mama với rằng, khi thiếu chủ thì các bà luôn tại cửa , thấy tiểu công tử , nhưng tiểu công tử... tiểu công tử thấy !”

Yến Cửu Triêu vén rèm lên, về phía Uông công công : “Thay bẩm báo với hoàng bá bá, hôm nay cơm tất niên ăn , chờ bắt mấy tiểu gia hỏa ngang bướng , nhất định sẽ dẫn chúng cung vấn an hoàng bá bá.”

Nói xong liền buông rèm xuống, cũng để ý Uông công công đang trợn mắt há mồm mà dặn phu xe về phủ.

“Ai, tiểu vương gia, tiểu vương gia... tiểu vương gia!”

Xe ngựa xa.

Uông công công chạy theo mấy bước, vì thở mạnh mà cả khuôn mặt nhăn thành một đoàn: “Dám cho hoàng đế mặt mũi như , chỉ Yến Cửu Triêu ngài...”

Uông công công giống như giẫm lên băng mỏng mà về Ngự Thư Phòng, bẩm báo tình hình thực tế cho hoàng đế, bày tỏ tận lực như thế nào, cũng tiếc gì mà cho Yến Cửu Triêu: “...Đây là chuyện thường tình, ba vị tiểu công tử cũng là cốt nhục của tiểu vương gia, tiểu vương gia khẩn trương thì ai khẩn trương đây?”

Không Hoàng đế thuyết phục , nhưng ông níu lấy vấn đề mà hỏi: “Hắn Thân Vương phục mà trẫm ban cho ?”

Uông công công há to miệng, khó xử : “Lúc tiểu vương gia vén rèm lên, nô tài cả gan liếc mắt thì thấy.”

Hoàng đế buông xuống một quyển sổ con, nhéo nhéo mi tâm, bất đắc dĩ thở dài: “Hắn vẫn chịu tha thứ cho trẫm a...”

Loading...