“Cực kỳ dũng.” Yến Cửu Triêu hề khiêm tốn .
“...” Nói ông tiếp?!
Lý Chính ho nhẹ một cái, ngượng ngùng phụ họa : “Loại tình huống nguy hiểm như , Vạn công tử thể xả cứu , thật dễ dàng gì...”
Yến Cửu Triêu nhàn nhạt hừ một cái: “Không ? Nàng nặng...”
Lý Chính: “...”
chỉ là vuốt m.ô.n.g ngựa, ngài cần nghiêm túc như ...
Còn nữa, “nàng nặng” là ý gì?
Lý Chính tựa hồ phát hiện sự tình gì đó khó lường!
Yến Cửu Triêu tiếp tục thiếu đòn : “Còn thành thật, cứ đè đè ép ép...”
Huyệt thái dương của Du Uyển nhảy thình thịch, cầm nửa cái bánh cao lương rớt đất, mạnh mẽ nhét trong miệng Yến Cửu Triêu.
Nếu để tên gia hỏa tiếp, ngày mai nàng cũng cần cửa gặp nữa!
Trùng hợp lúc Vạn thúc bưng nước : “Lý Chính mời dùng .”
Bị Vạn thúc xen ngang, Lý Chính mới sực nhớ bản tới đây để gì, ông buông chén xuống, Yến Cửu Triêu, vô cùng áy náy : “ mới qua chỗ Lão Thôi, ông ở nhà, xem là uống rượu , tới năm ba ngày là về, để Xuyên Tử lên trấn tìm đại phu, nhưng ... Các đại phu ở đó , nhưng Xuyên Tử , nếu đại phu trấn thì sẽ đến Kinh Thành, nhất đinh mời tới khám cho Vạn công tử! Chỉ là ủy khuất cho Vạn công tử, đợi thêm mấy canh giờ!”
Yến Cửu Triêu nhổ bánh cao lương trong miệng .
Nghĩ đến điều gì đó, sóng mắt của Du Uyển khẽ động, tiến lên một bước : “Vạn công tử thương nặng như , còn đợi đại phu đến bao lâu, nếu bỏ qua thời gian chữa trị kịp thời thì , bằng.... để thử một chút xem ?”
Vạn thúc một bên kinh ngạc mở miệng: “Du cô nương, cô nương hiểu y thuật?”
“Ân.”
Bác sỹ thú y thuật.
Vạn thúc lòng đầy kích động: “Vậy, cô nương chữa qua loại vết thương ?”
Du Uyển mỉm : “Đã chữa.”
Cho heo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-136.html.]
Người cả thôn đều ở chỗ giếng cổ, đốt một chút lửa, để giảm bớt sự lạnh giá của cái lạnh đầu xuân, một bên thì dựng nhà cửa khi cơn động đất qua, kết quả, thấy tiếng quỷ sói gào ở trạch viện mới của Đinh gia.
“A---“
“A---“
“A—a---aaa—“
Người cả thôn: “...”
“Lại kêu, thể thi châm .” Du Uyển buông xuống cây châm dài đang hơ lửa.
Vạn thúc im miệng gào.
Du Uyển hơ châm lên lửa nữa, Vạn thúc chuẩn thét lên.
Du Uyển chút suy nghĩ : “Kéo ngoài!”
Lúc trị bệnh, lục nhận!
Ảnh Lục với Ảnh Thập Tam nhận tín hiệu của thiếu chủ nhà , tiến nhà kéo Vạn thúc chân đang run cầm cập ngoài.
Nói thực, thể trách Vạn thúc hoảng sợ a, cây châm dài còn lớn như đáng sợ nha, chân bọn họ cũng đang run lên đây.
Hai đồng tình thiếu chủ nhà một cái, nháo đến như là do chính , tự cầu nhiều phúc !
Ba .
Lý Chính há hốc mồm, thôi, tuy ông A Uyển thể chữa bệnh cho , nhưng Vạn công tử là ân nhân cứu mạng của A Uyển, nhất định A Uyển sẽ lấy tính mạng của Vạn công tử đùa, nhất định là A Uyển nắm chắc mới .
Nghĩ như , Lý Chính mới bình tĩnh trở , đến vấn đề thực giờ ông chỉ thấy Du Uyển chỉ chữa trị cho động vật, cũng theo ba ngoài.
Tất cả khi rời khỏi đây, chỉ còn mỗi Du Uyển với Yến Cửu Triêu trong phòng.
Du Uyển cầm cây châm dài hơ lửa đến đỏ bừng, lạnh nhạt : “Chờ một lúc nếu đau, kêu thì cũng dừng , ráng mà nhịn .”
Yến Cửu Triêu nhíu mày: “Ngươi xác định?”
Không đợi Du Uyển mở miệng, chằm chằm mặt Du Uyển, khóe môi tà khí câu lên: “Bản thiếu chủ đêm kêu bao nhiêu , đến lúc đó sẽ cho ngươi kêu gấp đôi.”
Lời chút là lạ...
Du Uyển tới bên giường, từ cao xuống một cái: “Ngay cả Bồ Tát sang sông cũng khó bảo tính mạng, bây giờ còn nghĩ cách giày vò ? Có khả năng đó, thì tiên đem chân ngươi dưỡng !”