Nương Tử Là Thần Y - Chương 209

Cập nhật lúc: 2025-04-28 12:36:51
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ấy!” Đại bá mẫu khách sáo, vốn gương mặt đang nghiêm túc, Bạch Đường gọi một tiếng ‘thẩm’ liền cong cả mắt, bà Bạch Đường một chút, càng xem càng thích, nếu cô nương là con dâu của bà thì thật ...

Đại bá mẫu lắc đầu, nghĩ gì thế? Người đường đường là thiên kim Bạch Ngọc lâu, bọn họ là nông thôn thể trèo cao ?

mà cô nương giúp nhi tử của bà, nên tạ ơn cho cô nương mới đúng.

Du Phong nắm tay Tiểu Trăn Trăn dắt ngoài.

Tiểu Trăn Trăn bất động mà Bạch Đường.

Bạch Đường vẫy vẫy tay với cô bé, Tiểu Trăn Trăn lôi kéo ca ca của qua, Bạch Đường móc một khối bánh đường xốp giòn, bóc bỏ giấy gói: “Cho bé.”

Tiểu Trăn Trăn ngửa đầu đại ca của .

Du Phong gật đầu.

Tiểu Trăn Trăn nhận.

“Nói tạ ơn.” Du Uyển dạy.

Tiểu Trăn Trăn về phía Bạch Đường, “Tạ ơn.”

“Tạ ơn ai nha?” Bạch Đường  híp mắt ghẹo cô bé.

Tiểu Trăn Trăn đại ca, qua Bạch Đường: “Đại tẩu.”

Bạch Đường mặt hắc tuyến: “...”

Ta, , dạy như !

Du Phong mặt đỏ đến mang tai, bộ dạng tìm cái lỗ để chui xuống, vội vàng ôm rời , Tiểu Trăn Trăn trong n.g.ự.c bình tĩnh ăn kẹo: “Ngọt.”

...

Trẻ nhỏ đồng ngôn vô kỵ, Bạch Đường đương nhiên sẽ để ý lời của đứa trẻ ba tuổi, chỉ nhớ đến bộ dạng bỏ trốn kỳ quái của Du Phong, nàng nhíu mày, e lệ nên là ? Một đại nam nhân, dễ mắc cỡ như ?!

Du Uyển đương nhiên đại ca của đang trốn cái gì, nhưng chuyện cũng cần mặt Bạch tiểu thư.

“Ai nha, suýt nữa thì quên mất chính sự.” Bạch Đường vỗ đầu một cái, lấy trong tay áo một vật, “Ở giường trong phòng nhỏ lầu, phát hiện cái , là của ngươi ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-209.html.]

Du Uyển nhận lấy, là một cái cẩm nang màu tím.

Du Uyển nhớ món đồ , đang lắc đầu, thì Bạch Đường : “Trịnh bà bà thu dọn phòng của , nó nệm giường, tìm từ Tết nhưng đến hôm nay mới về Bạch Ngọc lâu, gian phòng trừ , chỉ ngươi, chủ tớ Nhan Như Ngọc và Yến thiếu chủ , ngươi mau xem của ngươi , nếu thì chỉ thể của họ.”

Vừa như thì Du Uyển liền nghĩ tới sự kiện ở miếu hoang, khi rời khỏi miếu hoang thì nàng liền tới  Bạch Ngọc lâu, ôm ba tiểu bánh bao đặt lên giường Bạch Đường để nghỉ ngơi...

“Đồ của ngươi ngươi tìm?” Bạch Đường thầm.

Du Uyển thầm nghĩ, nàng tìm là vì nàng rơi đồ, mà Nhan Như Ngọc với Yến Cửu Triêu cũng tìm là vì căn bản đó là đồ của họ.

Cái cẩm nang là của nàng là vì, Ngọc Tử Quy ‘cho’ nàng!

Ngọc Tử Quy c.h.ế.t cũng ngờ rằng đồ tìm ma xui quỷ khiến mà rớt giường của Bạch Đường.

Nàng ngược xem xem cái thứ là thứ gì mà gây họa sát cho nàng nhiều đến .

 Du Uyển mở cẩm nang , thấy đồ bên trong thì cảm thấy chút thất vọng.

“Là một trái thiết cầu a.” Bạch Đường , cầm thiết cầu trong tay Du Uyển, nó nặng trĩu, lớn chừng nắm tay của một tiểu hài tử, đó những hoa văn bất đối xứng, trừ cái đó thì gì đặc biệt cả, “Cái dùng để gì? Mua cho của ngươi chơi ?”

Nói là công cụ thì giống, binh khí càng , đồ chơi thì... Du Uyển sờ soạng một cái, lực tay của một đứa bé thể cầm chơi nổi.

Chỉ vì cái thứ đồ chơi mà Thiên Cơ các g.i.ế.c nàng, Ngọc Tử Quy thì bức nàng rớt xuống vách núi?

Du Uyển rõ chân tướng cho Bạch Đường, liền theo ý của Bạch Đường mà đây là đồ chơi cho Tiểu Thiết Đản, Bạch Đường ồ một tiếng, hứng thú mà trả thiết cầu cho Du Uyển.

Du Uyển cất kỹ, nàng đây là cái gì, nhưng chắc sẽ , ví dụ như... Yến Cửu Triêu?

Du Uyển quyết định khi tiễn Bạch Đường về thì cầm trái thiết cầu qua cho Yến Cửu Triêu một chút, nhất là đưa luôn cho , lấy thực lực của Yến vương phủ, sẽ nào dám mò tới cửa để chịu c.h.ế.t a.

Vì tìm cách ném củ khoai nóng nên trái tim của Du Uyển cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cầm thiết cầu bỏ cẩm nang, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay tê rần.

“Ti~” Du Uyển hít một ngụm khí lạnh.

“Thế nào?” Bạch Đường hỏi.

Du Uyển đầu ngón tay của , thiết cầu trong tay, lắc đầu: “Không gì.”

Bạch Đường cầm tay nàng kỹ một phen, xác định vết thương nào mới yên lòng: “Tốt , cái trả cho ngươi, cũng nên cáo từ .”

“Bạch cô nương! Bạch cô nương!” Đại bá mẫu mang theo một cái rổ lớn tới, “Hôm nay đa tạ cô nương, trong nhà gì quý giá, ướp chút rau ngâm, còn điểm tâm của cha Du Phong , mong cô nương đừng ghét bỏ.”

Loading...