Nàng đục băng động tĩnh lớn như , thấy ?
Hoặc là... cố ý?
Xoạch!
Không thứ gì đó rớt xuống hầm băng, một luồng khói đặc xông .
Đóng cửa đủ, còn hạ dược nàng?
Du Uyển che mũi, khói đặc tiến gần , nàng lạnh lùng nhíu mày.
“Không chứ?”
“Có thể chuyện gì? Chờ đến lúc thi xong thì thả nàng , nàng một sống sờ sờ tay chân, thể c.h.ế.t rét trong đó ?”
“Có gì thì cũng muộn , mau thôi, cuộc thi sắp bắt đầu.”
Tiểu nhị ở Mãn Giang lâu rời .
Vương bát đản!
Dám nhốt nàng, còn hạ dược?
Du Uyển ngừng thở, bắt đầu dùng cây đục và búa đục cửa.
...
Lại đến Du Phong cuối cùng cũng tránh thoát ma trảo của Thôi chưởng quỹ, đó mang một bình nóng về phòng nghỉ, nhưng thấy Du Uyển.
“A Uyển ?” Hắn hỏi.
Du Tùng cổ quái : “Không tìm ?”
Du Phong nhíu mày: “Ta gặp !”
Du Tùng lập tức thẳng : “Để tìm !”
Du Phong thoáng qua cha đang mệt mỏi ngủ : “Cha tỉnh thấy ba chúng ở đây sẽ lo lắng, ở đây chờ, tìm.”
Du Tùng bất mãn : “Tại ở với cha, tìm!”
Du Phong thật sâu.
Du Tùng chột : “Huynh thì .”
Du Phong để bình xuống rời .
Thời gian chuẩn thi vòng thứ ba chỉ còn một khắc, đám đầu bếp lục đục vị trí, Du Phong hỏi mấy tiểu nhị, ai gặp qua Du Uyển.
Du Phong cảm thấy gì đó bất thường, ngoài lo lắng Du Uyển sẽ tìm , nên phòng nhỏ cũng , vẫn ở hành lang nơi dễ thấy nhất, A Uyển khả năng thấy , gọi thì chỉ thể xảy chuyện.
“Đại ca!”
Du Phong đang sứt đầu mẻ trán thì Du Tùng vội vã đuổi theo.
“Không bảo ở trong phòng với cha ?” Du Phong lạnh lùng .
Du Tùng thở hổn hển: “Đệ quên với , A Uyển lấy băng.”
Băng... Hầm băng?
“Nhị hoàng tử đến~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-228.html.]
Du Phong bước một bước thì bên ngoài truyền đến tiếng cung nhân thông truyền, trong phút chốc đồng loạt quỳ xuống.
Du Phong cách nào, đành kéo quỳ xuống.
Yến Hoài Cảnh thường mặc thường phục trong thành, phần lớn cải trang vi hành, hôm nay là vì thể diện của Thiên Hương lâu nên mới lộ phận Hoàng tử, những ở đây đều bao giờ gặp qua Nhị hoàng tử, đám chen , hai Du Phong thể nhúc nhích nổi.
Hứa Thiệu mang theo tộc nhân khấu kiến Yến Hoài Cảnh.
Đám theo đồng loạt ba quỳ chín bái.
Du Tùng thì vội chết: “Cái Hoàng tử , còn chịu a?”
Bọn họ còn tìm !
lúc , chiếc xe ngựa lưng Yến Hoài Cảnh, tiểu bàn cầu nhốt trong chiếc lồng, mặt cảnh giác về một phía hương thơm đặc biệt, ken két hai tiếng cắn nát cửa lồng.
Sưu~ Tiểu bàn cầu thành công trốn ngoài!
“Nhị điện hạ thể đến Thiên Hương lâu, đúng là khách quý đến nhà...” Hứa Thiệu mặt mày hồng hào .
Ánh mắt Yến Hoài Cảnh đuổi theo tiểu bàn cầu, giơ tay với Hứa Thiệu.
Hứa Thiệu vội vàng im lặng.
Yến Hoài Cảnh ngưng mắt, khí tràng cường đại tiến Thiên Hương lâu.
Mọi thấy ánh mắt của lạnh lùng, đều rùng tự động nhường một con đường.
Du Uyển hít khói mê quá nhiều, đầu váng mắt hoa, ngay cả cây búa cũng sắp cầm nổi.
“Còn... còn thiếu chút nữa...”
Du Uyển đập thêm một búa, nhưng cây đục băng cũng rớt khỏi tay nàng.
Du Uyển vô lực bệt xuống bậc thang,
Nàng tận lực.
thực sự... thực sự còn cách nào...
Mạng nhỏ của nàng xong ...
Két!
Khóa đồng cắn đứt.
Tiểu bàn cầu vội vàng dùng móng vuốt cào cánh cửa.
Yến Hoài Cảnh một đường thẳng tới hầm băng, trông thấy tiểu bàn cầu đang gấp gáp cào cánh cửa.
“Trường An.” Yến Hoài Cảnh liếc mắt hiệu.
Quân Trường An kéo tiểu bàn cầu qua một bên, kéo cảnh cửa .
Tiểu bàn cầu ngây ngốc nửa ngày: “...”
Cánh cửa kéo , Du Uyển bậc thang dựa cánh cửa kịp chuẩn mà té ngoài.
Quân Trường An nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, nhưng ngờ Yến Hoài Cảnh nhanh hơn một bước, đem Du Uyển đang choáng ôm trong ngực.
Du Uyển mơ mơ màng màng một cái: “Yến...”
Du Uyển vốn gọi một cái tên, nhưng lúc khói mê tác dụng, nàng nghiêng đầu một cái, hai mắt nhắm .