Đêm lạnh như nước.
Đại trạch Hứa gia, Hứa Thừa Hiên buồn bực ngán ngẩm ghế bằng mây lót da hổ, hộ vệ của Yến Cửu Triêu phế một tay một chân, đó liền rảnh rỗi đến mốc meo ở giường dưỡng thương.
Hắn là đích tử của Hứa Thiệu, hai ca ca, nhưng đáng tiếc đều là con thứ, phận cao quý bằng , khi trọng thương, Hiền phi nương nương lập tức mời thái y nhất đến đây, đưa thuốc trị thương nhất, gân cốt đứt liền , nhưng khỏi hẳn thì vẫn .
Hắn một bên bệnh, hai tên ca ca của lập tức nhảy nhót như tên hề, kịp chờ dám lẻn đến mặt phụ , do Tất Nô ở đây, nếu ở đây, sẽ cho chúng nếm chút cái gọi là đau khổ.
“Tam thiếu gia! Tam thiếu gia!” Một tên sai vặt thần sắc hốt hoảng tới.
“Thế nào? Hai tên ca ca loạn cái gì?” Từ lúc Hứa Thừa Hiên đánh thành như , tính cách chút âm dương quái khí.
Gã sai vặt ngượng ngùng , “Không là đại thiếu gia với nhị thiếu gia, là...”
“Là cái gì?” Hứa Thừa Hiên kiên nhẫn nổi nữa.
Gã sai vặt liếc mắt sang một bên, ngay cả khí lực để báo cáo cũng biến mất, chỉ thể lui sang một bên.
“Ngươi điếc là câm? Có lời cứ ...” Hứa Thừa Hiên hùng hùng hổ hổ đầu , trông thấy một ảnh đang nhanh tới đây, thần sắc chút giật , “Biểu ca.”
Yến Hoài Cảnh lạnh lùng, quanh là một cỗ khí tràng dọa .
Hứa Thừa Hiên bao giờ gặp qua biểu ca bộ dáng dọa như , lúc sững sờ nên lời.
Yến Hoài Cảnh quét mắt: “Tất cả lui !”
Gã sai vặt cùng đám nha đồng loạt quy củ lui ngoài.
“Sao lui ?” Hứa Thừa Hiên Quân Trường An đang một bên, nhỏ giọng thầm thì.
Quân Trường An ngay cả ánh mắt cũng cho .
Yến Hoài Cảnh tới ghế mây, từ cao xuống Hừa Thừa Hiên: “Đã đánh thành tàn phế mà còn thành thật! Vì như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-231.html.]
“Cái gì vì như ? Biểu ca đến thăm ? Sao giống y như cha , thấy lập tức răn dạy!” Hứa Thừa Hiên ủy khuất .
Hứa Thừa Hiên là đích tử trong nhà, sinh dung mạo vô cùng , từ nhỏ yêu thương chiều chuộng, quan hệ với Yến Hoài Cảnh hơn bất cứ nào, cũng nhiều cách giữa vua .
Ngày thường trông thấy biểu biểu hiện như , Yến Hoài Cảnh đều sẽ dung túng , nhưng mà khi xảy chuyện như thế, cũng cách nào coi Hứa Thừa Hiên là đứa trẻ tim phổi nữa.
“Đệ còn chịu nhận? Được, xem, đây là cái gì?” Yến Hoài Cảnh ném một ống sắt nhỏ lên ghế mây của Hứa Thừa Hiên.
Lúc thấy cái ống sắt, sắc mặt Hứa Thừa Hiên lập tức đổi.
“Làm ? Không còn gì để ?” Yến Hoài Cảnh lạnh lùng .
Hai mắt Hứa Thừa Hiên lóe lên, giả ngây giả dại : “Cái là cái gì a? Biểu ca lấy ở ?”
Yến Hoài Cảnh thất vọng: “Chưa thấy quan tài đổ lệ! Trường An!”
Quân Trường An nhanh chậm cửa, bắt tên hầu Hứa Thừa Hiên phái đến Thiên Hương lâu , mặt đổi ném tới mặt Hứa Thừa Hiên.
Tên hầu mặt mũi bầm dập, kinh đảm Hứa Thừa Hiên: “Thiếu... thiếu gia...”
Hứa Thừa Hiên thấy thành sự bại sự thừa, còn rõ nữa? Sợ là tên chịu nổi thủ đoạn của Quân Trường An, những cái nên nên , chắc chắn hết.
“Cút.” Hứa Thừa Hiên quát lên.
Tên hầu lập tức chạy ngoài.
Hứa Thừa Hiên tức giận mặt.
Yến Hoài Cảnh lạnh lùng : “Rốt cuộc vì ngươi như ? Du cô nương trêu chọc gì đến ngươi?”
“Du cô nương?” Hứa Thừa Hiên cổ quái , “Làm gọi thiết như ? Biểu ca nàng ?”
Yến Hoài Cảnh nghiêm mặt : “Bây giờ đang hỏi ngươi.”
Hứa Thừa Hiên hừ một cái: “Còn thể vì ? Cánh tay với chân của đều nàng hại gãy! Đệ bất quá chỉ cho nàng một bài học thôi!”