Mấy buồn bực liếc một cái, hậu viện , thấy Du Uyển đang cầm gậy đánh xỉu con heo, đó, nàng nắm hai chân của nó, kéo lên cái ghế dài, một tay ấn xuống, tay nhanh chóng hạ dao.
Tiếng kêu thống khổ còn kịp thốt, con heo liền Du Uyển siêu độ.
Phụ tử ba nghẹn họng trân trối, cùng nuốt nước bọt.
Nha đầu mất tích một năm, chăng là bắt cóc, bắt nàng g.i.ế.c heo mỗi ngày?
....
Đêm nay nhất định là một đêm ngủ.
Vì món kho ngon nhất, đại bá cần chế biến nước sốt, Du Uyển cũng cần nấu muối tinh luyện, hai họ Du thì lên trấn, mua các gia vị cần thiết, hộp đựng đồ ăn cùng đường phèn.
Du Uyển mua mười cân muối, tinh luyện qua thì chỉ còn sáu cân, thế là để cho đại ca với nhị ca ngoài mua các vật còn mua thêm đậu nành.
Du Uyển nấu muối xong cầm qua cho đại bá.
Đại bá bắt đầu ướp gia vị thịt heo, một nửa giữ ăn thì ướp mặn một chút, một nửa đem nấu để bán thì ướp thanh đạm hơn.
Đại bá mẫu cũng tới trợ giúp.
Trong nhà lâu bận rộn qua như , đại bá mẫu một sân đầy thịt, quả thực thể tin đây là thật.
“Bà cầm lấy thịt heo treo lên , treo ở chỗ nào thông gió.” Đại bá chỉ chỉ thịt trong thùng gỗ.
Những cái giữ để nhà ăn tết.
“ .” Đại bá mẫu tinh thần phấn chấn mà .
Phòng bếp nhà Du Uyển quá nhỏ, nhiều thịt kho như đủ chỗ để.
Khương thị lưu trông nom hai hài tử, Du Uyển cùng cả nhà đại bá thì qua lão trạch (nhà đại bá).
Một đêm , nhà đại bá mùi thịt kho, bay hơn nửa thôn, các hương đều đói bụng a.
Thịt kho xong là nửa đêm, ba mới đầu còn lo lắng đại bá lâu sẽ chịu nổi, nào ông càng càng khỏe, đến cuối cùng, so với ba họ còn tinh thần hơn.
“A Uyển, nếm thử cái .” Đại bá cắt một miếng thịt ba chỉ mềm nhất, đưa cho Du Uyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-41.html.]
Thịt màu sắc trong suốt, chất thịt mềm nhưng nhũn, hương vị tỏa tầng tầng lớp lớp khiến vị giác như nở hoa, béo ngậy mà ngán, nước dùng chảy thấm đều đầu lưỡi, mềm mại lộ chỗ ngọt của thịt tươi.
“Như thế nào?” Đại bá tủm tỉm hỏi.
“Ăn ngon!” Du Uyển chút nghĩ ngợi mà .
Đại bá cắt thêm một miếng lớn cho nàng.
Hai nhà cũng thèm chịu nổi, nóng lòng đến gần.
Đại bá cũng cắt cho hai hai mảnh.
Hai miếng thịt kho chỉ to bằng đầu ngón tay, qua cái chén của Du Uyển, miếng thịt còn để cái chén, khóe miệng co quắp tưởng như trúng gió...
“Đại bá, chỗ thịt ?” Du Uyển chỗ thịt để bên bếp.
Đại bá : “Thịt Ngũ Hoa, thịt kho sẽ ngon lắm, dùng để thịt giòn là thích hợp nhất.”
Thịt Ngũ Hoa là phần thịt một miếng mỡ phía , béo gầy đều , thích hợp nấu ngoài giòn trong mềm.
Đại bá một mâm thịt giòn, xong là canh bốn.
Tuyết rơi lớn lúc nửa đêm, mặt đường cũng lưu lớp tuyết đọng thật dày.
Mọi thu thập đồ đạc xong, thuê xe bò trong thôn, giẫm lên tuyết đọng, kẽo kẹt kẽo kẹt mà .
Tuy là chợ phiên nhỏ, nhưng gần sát những ngày cuối năm, nên cũng khác mấy với phiên chợ lớn, chỉ là do tuyết đọng quá nhiều, nên khách nhân đến trễ hơn một chút.
Du Uyển phát hiện phí thuê quầy tăng lên, đương nhiên điều đó sẽ khiến giá đồ ăn của bọn họ cũng tăng lên.
Đây cũng là chuyện .
Du Uyển thuê một hai quầy hàng, một cái dùng để bán đồ ăn, một cái dùng để bán thịt rừng.
Đại bá tiện, Du Uyển lấy ghế cho ông xuống, lúc khách hàng vẫn nhiều, nàng với hai ca ca vẫn giải quyết .
Cá trích và măng mùa đông của Du Uyển bán khá yêu thích, chỉ chốc quen tới cửa.
“Nha đầu, gặp ngươi, hôm nay cá thế nào? Có tươi ?” Một vị đại thẩm mập mạp tiến lên ha hả hỏi.
“Ngô thẩm.” Du Uyển khách khí chào hỏi, xổm xuống, tay vớt một con cá trích to, con cá vẫy vẫy đuôi, là cực kì tươi, “Ta bán mà thẩm vẫn yên tâm ? Trời lạnh, mặt hồ đông cứng hết , bữa nay nhóm cá nhóm cuối, bán xong hết mẻ là chúng bán nữa.”