“Đương quy mười ba tiền, bạch thược mười tiền, thục địa mười ba tiền.... Cái , mấy cái thực sự hiệu nghiệm ?” Vương dịch sứ cầm đơn thuốc hỏi.
Du Uyển để bút xuống: “Có hiệu nghiệm , thử xem liền .”
Vương dịch sứ cùng đường mạt lộ, cũng đành thử, cho y quán mua ngân châm, bốc thuốc.
“Dược lô bày ở đây.” Du Uyển chỉ hành lang trong phòng .
Vương dịch sứ lời.
Du Uyển bắt đầu thi châm cho hãn huyết bảo mã, kim châm thường sẽ cho những con ngựa cảm thấy kinh hãi vì đau đớn, nhưng con ngựa giống như dọa đến, đây là điều mà dịch y nào .
Vương dịch sứ sợ ngây .
Kinh ngạc đến ngây một , đối diện với căn phòng là một lầu các, chẳng lúc nào lầu mở một cánh cửa sổ.
Phía cửa sổ là rừng cây thấp thoáng, bên ngoài tới, bên trong thể rõ tình hình bên ngoài.
Đây là phòng hạng trung của dịch trạm, bên trong một đàn ông năm mươi tuổi đang , mặc áo lông màu xám, cùng còn một tiểu thiếu niên mặc thanh y, bộ dáng xinh .
Tiểu thiếu niên rõ vì thúc công lên phòng mà trong cái phòng hạng trung , bọn họ thiếu bạc a!
“Thúc công, sợ là thua , con ngựa cứu!”
Ngay nửa canh giờ , hai cũng phát hiện tình hình của phòng ngựa, nam nhân gọi là thúc công chút suy nghĩ mà lắc đầu : “Đáng tiếc cho một con ngựa .”
Tiểu thiếu niên hỏi: “Thúc công cảm thấy nó sẽ c.h.ế.t ?”
Thúc công : “Không cảm thấy, mà là nó sẽ chết.”
Lời là lạ, rõ ràng nó còn sống, thúc công giống như là thấy nó chết.
Tiểu thiếu niên rõ ràng lắm, nháy mắt mấy cái: “Nếu thì hai chúng đánh cược .”
Một bên khác, Du Uyển thu châm, thuốc cũng sắc , Du Uyển đem dược vo thành từng viên, trộn với đồ ăn để cho ngựa nuốt .
Ước chừng một lúc , kì tích xảy .
Hãn huyết bảo mã vốn tê liệt nửa ngày mà chậm rãi lên.
“Thúc công xem! Nó lên! Nó ! Nó thật sự !” Tiểu thiếu niên kích động đến nổi đổ cả chén .
Hắn thắng cược.
Người giúp thắng thúc công là một tiểu thôn cô.
Hắn bỗng nhiên chút hứng thú với vị cô nương .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-53.html.]
Nước vảy khắp thúc công, thúc công dường như chẳng cảm giác , yên lặng qua thôn cô trong phòng ngựa, một mặt mờ mịt: “Không đúng... Nàng là từ nơi nào đến...”
....
Động tĩnh ở phòng ngựa quá lớn, dẫn tới ít khách nhân vây xem, thể khiến một con ngựa tê liệt thể lên, bộ phòng ngựa đều sôi trào.
“Cô nương thật sự là Bồ Tát sống!” Nếu nhiều như , dịch thật sự quỳ xuống.
Vương dịch sứ chấn kinh hỏng.
Hắn cũng ngờ một tiểu thôn cô y thuật như .
“Vương dịch sứ còn giữ lời hứa của chứ?” Du Uyển về phía Vương dịch sứ.
Vương dịch sứ hắng giọng một cái: “Tất nhiên, tiền xem bệnh lát nữa sẽ đưa cho ngươi, còn đồ vật... là chỉ đưa ba cái, còn một cái các ngươi lấy về .”
Du Uyển vỗ vỗ lưng ngựa, xoay .
Nàng một bao quần áo, một cái bình lớn với hai cái vò nhỏ, trong bao quần áo áo bông loại chịu giá rét, trong cái bình lớn là bánh lớn, hai cái vò nhỏ là rau ngâm với thịt viên chiên.
Du Uyển nghĩ nghĩ, cầm cái vò nhỏ bên , lấy từng viên thịt nhét trong cái bình chứa bánh, còn một nửa kiểu gì cũng nhét .
“Đủ .” Du Phong .
Du Uyển gật gật đầu, chỗ nàng hơn cả trăm viên.
“Tới nhấn thủ ấn.” Vương dịch sứ với Du Uyển.
Du Phong thoáng qua Du Uyển trông vẻ tiều tụy: “Tối hôm qua ngủ? Thôi để , đây chờ, nhấn xong thủ ấn liền thuê xe ngựa về.”
Thuê xe đắt, nhưng nha đầu hai ngày ngủ, Du Phong cảm thấy đau lòng.
“Đa tạ đại ca.” Du Uyển gật đầu.
Du Phong bao lâu, quả thật một chiếc xe ngựa dừng lưng Du Uyển.
Du Uyển mới đầu xác định xe ngựa Du Phong thuê cho , chờ đến nửa ngày cũng thấy xe ngựa rời , nàng mới ôm cái bình trong n.g.ự.c leo lên.
Xe bên ngoài thì đáng chú ý, nhưng bên trong hết sức tinh xảo, còn ấm áp, còn ... một mùi thơm nhẹ nhàng.
“Thuê xe như chắc tốn ít tiền a? Đại ca thật sự là dốc hết cả vốn liếng.”
Du Uyển xuống giường mềm, cảm giác mềm mại khiến cho nàng thích ý đến mức híp cả mắt.
Cũng là do bản quá mệt do xe ngựa quá ấm, đầy một lát Du Uyển ôm cái bình ngủ .