Bọn họ nấu món kho khách nhân khen ngợi, ít hỏi Bạch phủ là đầu bếp nào nấu, đầu bếp của Bạch phủ cũng của Bạch Ngọc lâu, lúc mời Du gia đến quý phủ đầu bếp.
Du Uyển cùng với đại bá đều từ chối ý của khách nhân, họ liền chuyển thành đơn đặt hàng, riêng ngày hôm qua là nhận ba đơn đặt hàng, nếu Du Uyển sợ nấu nổi, chắc chắn sẽ nhận nhiều hơn.
Ngoài bọn họ kiếm tiền, Tiểu Thiết Đản cũng kiếm tiền.
Không những còn kiếm nhiều hơn.
Người một nhà cùng với Khương thị ‘đau ốm’ kiểm kê tới trưa, cuối cùng mới đem ba xe đồ kiểm tra xong.
Cũng là vàng bạc đá quý gì, tất cả đều là son phấn thượng đẳng, tơ lụa, da thú trân quý, tranh chữ cổ cùng một vài thức ăn đặc sản.
Tơ lụa thì bọn họ mặc, nhưng thể cầm đến tiệm vải để bán.
Da thú thì thể mặc bên trong lớp áo bông, thoáng khí ấm áp.
Còn mấy cái bình cái lọ kỳ quái, cùng với mớ tranh chữ...
“Cái bình đủ lớn, đem chứa dưa muối vặn.”
Một cái bình cổ từ thời tiền triều cứ như đại bá mẫu cầm ướp dưa muối.
“Cái bình miệng bình nhỏ một chút, nhưng thể dùng để nuôi cá mầm.”
Một bình lưu ly Tây Vực tiến cống Du Tùng xách nuôi cá mầm.
Chén quang thì chén nước cho gà uống.
Một cái chậu rửa mặt cổ từ thời tiền triều thì cầm ngâm chân.
“Trên tường nhà thủng một lỗ, gió lùa lạnh quá!”
Tranh chữ của họa sĩ tiếng thời tiền triều ‘ba’ một tiếng, chễm chệ ngay lỗ hổng góc tường của phòng bếp....
...
Lại bên , Nhan phu nhân chịu nổi nhục nhã, ngất xỉu ngay tại chỗ, đến ba ngày mới tỉnh , hôm đó bộ khách nhân đều thấy Nhan gia ‘nhục nhã’, câu , chuyện khỏi cửa, chuyện lan xa ngàn dặm, trong lúc nhất thời, tin tức Nhan Như Ngọc quan hệ khi cưới còn thất sủng lan khắp Kinh thành, Nhan phu nhân hạ nhân báo xong suýt chút nữa ngất .
Nhan Như Ngọc bưng một bát canh sâm xuống bên cạnh giường: “Nương, bảo trọng thể.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-69.html.]
Nhan phu nhân thể bảo trọng thể ? Nhan gia bọn họ gánh tội mưu hại hoàng tử, cũng nhờ hôn sự với Yến thiếu chủ mới thể sửa án sai, nếu Yến thiếu chủ cự tuyệt hôn sự , Nhan gia bọn họ đại lao nữa ?
“Ngọc nhi...” Nhan phu nhân ngăn Nhan Như Ngọc đang đút canh cho bà, thẳng nàng , “Con tranh thủ suy nghĩ biện pháp, thể để Yến thiếu chủ hủy bỏ hôn sự !”
“Ngài sẽ hủy hôn.” Nhan Như Ngọc , tay cầm thìa khuấy đều canh sâm, “Con sinh cốt nhục cho ngài , chẳng lẽ nương quên?”
Nhan phu nhân lẩm bẩm : “Cốt nhục... , con còn cốt nhục của Yến Cửu Triêu! Mẫu bằng tử quý, nhất định ngài sẽ đón con các con phủ.”
Nhan Như Ngọc múc một muỗng canh sâm đưa tới bên miệng Nhan phu nhân: “Nương yên tâm, con an bài thỏa đáng, nhiều nhất là hai ngày, bọn nhỏ sẽ đến Kinh thành.”
Cao phủ.
Cao Viễn hiên gió tuyết đang gào thét, yên lặng tuyết ngừng rơi.
Kỳ Lân thành thành thật thật ‘ ngủ’, đự định đêm khuya sẽ trốn , bộ qua khu vực phồn hoa nhất Kinh thành, nào đẩy cửa , thấy thúc công đang ngay cửa , dọa đến nỗi đầu gối cũng mềm.
nhanh phát hiện thúc công cũng thấy .
Thầm thở phào nhẹ nhõm, do dự một chút mới lưng ông: “Thúc công, trời lạnh như còn trong gió a?”
Cao Viễn ánh mắt vẫn rơi trong trời tuyết: “Sắp đổi .”
“Thay đổi?” Kỳ Lân tuyết rơi đầy trời, hiểu , “Trời lạnh như , còn lạnh hơn nữa ?”
“Bản vương hỏi ngươi một nữa, nhi tử của bản vương ở ?”
“Cao tế tửu, bản vương cho ngươi cơ hội cuối cùng, bản vương đếm tới ba, nếu ngươi vẫn tung tích nhi tử của , liền g.i.ế.c tiểu chất tôn của ngươi.”
Cao Viễn thần sắc phức tạp mà nhắm mắt .
“Chỉ còn hai ngày... Hai ngày nữa sẽ mất tích...”
Thanh âm của ông cực nhỏ, nhưng cũng thoát khỏi thính lực của Kỳ Lân.
Kỳ Lân buồn bực: “Cái gì mất tích? Ai mất tích?”
Thúc công gần đây thật kỳ quái.
...