Bọn họ lên trân thuê xe ngựa, quả thật ngoài dự liệu của Du Phong, giá tiền thật ít.
“Không 200 văn ? Sao bây giờ thành 300 văn?” Du Phong nhíu mày hỏi, xe bọn họ thuê là chiếc đơn sơ nhất ở đây, khác với xe bò bao nhiều, chẳng qua chỉ đổi từ con bò thành con ngựa, mà xe ngựa loại ngày thường sẽ vượt qua 100 văn.
“300 văn! Có thuê ?” Tiểu nhị kiên nhẫn khoát khoát tay, những năm sinh ý của xe ngựa cũng coi như , nhưng như năm nay đến ngờ, do vị Yến thiếu chủ hồi Kinh thành dự định thành , mà ít ở các địa phương khác tới Kinh thành tham gia náo nhiệt.
Du Phong còn trả giá, Du Uyển nhẹ nhàng kéo , với tiểu nhị: “300 văn thì 300 văn, phiền ngươi dắt xe ngựa tới.”
Tiểu nhị liếc Du Uyển một cái: “Có mướn phu xe ? Mướn thì thêm 100 văn!”
“Ngươi!” Du Phong thật sự tức đến mức nên lời, còn chuyện mướn phu xe cũng tăng giá? Đây rõ ràng coi bọn họ là đồ ngốc mà.
Du Uyển : “Đại ca, Kinh thành quan trọng hơn, cuối năm phu xe cũng dễ dàng.”
Du Uyển là do xe ngựa kín , phu xe cung cũng đủ cầu, nếu cứ do dự sẽ thuê .
Quả nhiên bên Du Uyển đưa tiền thì bên một dùng khẩu âm của vùng khác lớn: “Phu xe , thể đánh xe đây?”
Phu xe cuối cùng Du Uyển thuê.
Trên đường , Du Phong đau lòng cho 400 văn tiền .
Du Uyển đặt mục tiêu cho một việc nữa: Kiếm tiền mua xe ngựa, đại ca sẽ vì thuê xe mà đau lòng.
Thực sự là một cực kỳ sủng đại ca!
“Có thể cho hỏi chút ? Tiệm vải nhất ở Kinh thành là của ai ?” Trước khi kinh, Du Uyển đột nhiên hỏi phu xe.
Phu xe nghĩ nghĩ, : “Tốt nhất... là tiệm vải Hoằng Đức với Thải Vân Hiên, Thải Vân Hiên là địa phương mà các quý nhân lui tới, các ngươi mua vải thì thể Hoằng Đức.”
Du Uyển gật gật đầu, nàng cũng với đại bá là mua bán vải, sở dĩ hỏi phu xe là vì sợ ba năm trôi qua, thị trường vải vóc sẽ biến hóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-83.html.]
nàng cũng mua vải mà là bán vải, tất nhiên là cửa hàng nhất.
“Làm phiền chở chúng đến Thải Vân Hiên.”
Phu xe: “...”
Thải Vân Hiên ở ngay khu phố phồn hoa nhất Kinh thành, mặt đường rộng, bốn chiếc xe ngựa thể chạy song song, hai bên cửa hàng san sát , đường nhiều như nước chảy, so với trấn Liên Hoa nhỏ bé quả thật đáng nhắc tới.
“Thải Vân Hiên ở đây.” Phu xe cho xe ngựa dừng ở một cây cột trạm trổ cửa hàng.
Hai xuống xe ngựa.
Không hổ là con đường ở Kinh thành, ngay cả đá xanh chân cũng lộ một loại khí chất trang nghiêm.
Thải Vân Hiên, quả là cửa hàng như tên, bảng hiệu treo vải lụa xung quanh, trong cửa hàng như phát hào quang của các loại vải vóc, ngay cả tiểu nhị nha cũng ăn mặc thật ngăn nắp, xinh .
“Hai vị coi vải vóc là trang phục may sẵn?” Một tiểu nhị vẻ nhanh nhẹn tươi tiến lên đón, tựa hồ cũng vì trang phục nghèo nàn của hai mà coi thường.
Bốn phía bắt đầu ánh mắt khác thường qua.
Du Phong chút tự nhiên.
Du Uyển bình tĩnh về phía tiểu nhị : “Chúng đến mua y phục, trong tay chúng chút vải chất liệu , tiệm vải của mấy cần ?”
“Bán vải?” Tiểu nhị quan sát hai một phen, nụ nhạt , “Chỗ chúng thu vải chất liệu kém.”
Du Phong vội , “Ngươi xem một chút , những chất vải trấn hề .”
...
Đại ca, keo kiệt như đại tẩu ?
“Trên trấn?” Tiểu nhị kiềm nhạt, mắt chó coi thường khác mà là hai cái nhà quê từng qua giá thị trường của Thải Vân Hiên bao giờ ? Trên trấn thì ở đây hiếm lạ lắm ? Một cuộn vải của bọn họ ở đây các cửa hàng khác cũng tìm .