Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-10-29 03:53:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiểu Nguyệt Nha!”

Vừa gặp Hôi Vũ, Kỷ Ôn Nhàn khi chuyện cổ độc liền theo đến, đúng lúc chứng kiến cảnh Diệp Loan Loan cổ trùng vây kín, mắt gần như nứt .

Hắn chạy gào thét: “Vân Vi ngươi dừng tay! Không nàng thương!”

Vân Vi thấy tiếng đó, vui mừng đầu.

Ánh mắt nàng lướt qua mấy chục vệ đang trừng mắt , đao kiếm chạm , bỏ qua Hôi Vũ, Ngân Quang cùng những ngừng kéo đến, nàng tươi về phía Kỷ Ôn Nhàn: “Kỷ đại ca tới đây!”

“Ngươi những gì?!”

Kỷ Ôn Nhàn chỉ thẳng Diệp Loan Loan đang như kén ve, quát lớn: “Còn mau thả nàng !”

Hắn khác mà trách mắng nàng, còn quát nàng nữa ư?

Niềm vui tái ngộ đột ngột phai nhạt, tính khí của Vân Vi cũng bốc lên: “Không thả! Là nàng bắt , thả!”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nhìn về phía những đang cố gắng giải cứu Diệp Loan Loan, nàng giận dữ : “Ta thả, ai cũng cứu nàng! Dám chọc giận bảo bối của , chúng sẽ chỉ bay cơ thể nàng từ tai, mũi, biến nàng thành khôi thi nhanh hơn!”

Nghe , Hôi Vũ, Tiểu Thiên cùng những khác hình cứng đờ, buông bỏ bột xua côn trùng và ám khí.

Không dám hành động bừa bãi nữa.

Kỷ Ôn Nhàn nắm chặt tay, nghiến răng : “Vân Vi, mạng trò đùa. Rốt cuộc thế nào, ngươi mới chịu buông tha nàng!”

“Ta thế nào ư?”

Nghe ý cầu khẩn của , Vân Vi dần dần vui vẻ trở .

Nàng chống cằm, chậm rãi : “Trừ phi… đồng ý với ba chuyện. Cụ thể là chuyện gì, nghĩ …”

“Ta đồng ý.”

Kỷ Ôn Nhàn cố nén giận, kéo nàng gần Diệp Loan Loan, trầm giọng : “Vân Vi ngươi đưa điều kiện gì, đều thể đồng ý. Trước hết hãy thả .”

Hắn đồng ý sảng khoái đến .

Trong lòng Vân Vi thoáng qua chút dị thường.

Chưa kịp phân rõ đó là kinh ngạc, nghi hoặc, cảm xúc nào khác, lực đạo ở cổ tay nàng tăng thêm, ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt thúc giục tiếng động của Kỷ Ôn Nhàn.

Nàng liếc Diệp Loan Loan vẫn bất động, bực bội : “Thả thì thả , buông tay, mà thả !”

Hầu như ngay lập tức.

Lời còn dứt, bàn tay ướt mồ hôi rút về.

Vân Vi lập tức cứng họng.

Nàng hậm hực xoa xoa hai cổ tay, ánh mắt chuyển sang Diệp Loan Loan.

Mười ngón tay lướt nhanh, môi khẽ mấp máy. Sau đó nàng giơ tay lên.

Khối bóng đen bắt đầu run rẩy.

Từng con cổ trùng bay , dần dần lộ một góc y phục đỏ.

Mọi nín thở chờ đợi, thần sắc căng thẳng chằm chằm Diệp Loan Loan.

Lúc Vân Vi ngẩng đầu những con cổ trùng đang từ từ tụ , lượn lờ giữa trung, đáy mắt nàng hiện lên một tia khó hiểu.

Không nàng ảo giác , mấy tiểu gia hỏa vẻ lời.

“Chuyện gì thế?! Vân Vi, nàng .”

Chưa kịp nghĩ nhiều, tiếng Kỷ Ôn Nhàn vang lên bên tai.

Vân Vi thuận mắt qua, nhíu mày.

Cổ trùng rời khỏi , nhưng Diệp Loan Loan vẫn yên tại chỗ.

Bất động, hai mắt nhắm nghiền.

Nàng chỉ thả mấy tiểu gia hỏa hù dọa một chút thôi, chứ thật sự .

Không nên như chứ.

Chẳng lẽ là sợ đến mức dám nhúc nhích ?

Vân Vi bĩu môi, tự tiến lên, đẩy Diệp Loan Loan một cái: “Này, ngươi sẽ nhát gan đến mức…”

Bàn tay còn kịp rút về, bất ngờ nắm chặt.

Diệp Loan Loan đột nhiên mở choàng hai mắt.

Nàng nắm chặt cổ tay Vân Vi, ánh mắt dường như tiêu cự, lướt khắp nơi, đó ngẩng đầu lên màn đêm.

Trong đầu nàng, nhiều âm thanh, ong ong ngừng.

Chính là đến từ những tiểu trùng đang lượn lờ bầu trời đêm lúc .

Nàng dường như thể hiểu những gì mỗi con trùng biểu đạt. Thậm chí, cảm nhận và vui vẻ vì sự gần gũi của chúng.

Chẳng lẽ đây chính là cổ thuật của Vu tộc?

Diệp Loan Loan sức tay lớn, Vân Vi giãy dụa mấy thoát. Thấy nàng ngây trời, nàng hối hận c.h.ế.t vì để mấy tiểu gia hỏa c.ắ.n mấy phát.

“Này , ngươi ngẩn gì thế. Mau buông tay !”

Diệp Loan Loan hồn, cúi đầu nàng , trợn to mắt hung dữ đáp: “Đừng hòng dùng cổ thuật mê hoặc nữa! Ngay bây giờ, lập tức, mau theo về!”

Nói đoạn, nàng kéo về phía , huýt sáo gọi Nhục Đa Đa tới.

Cổ thuật gì, mê hoặc gì.

Diệp Loan Loan năng đanh thép, Vân Vi khỏi sững sờ.

Ai ngờ ngay đó, nàng nhấc lên, ném lên lưng ngựa.

Diệp Loan Loan giật cương ngựa, thấy nó sắp phi nước đại.

“Kỷ đại ca!”

Vân Vi huơ tay phía , vội vàng kêu lên: “Nàng bắt ! Ta lời thả , thể trơ mắt mang chứ!”

Diệp Loan Loan lúc mới chú ý thấy Kỷ Ôn Nhàn cũng ở đây: “Bạn của ngươi?”

Ánh mắt lướt qua Vân Vi, Kỷ Ôn Nhàn sâu Diệp Loan Loan một cái: “Chỉ là hữu duyên gặp gỡ.”

Ý là quen ?

Bạn của bạn, đều là bạn.

Diệp Loan Loan một tay kéo Vân Vi lên, đổi từ cõng thành .

Sau đó ghìm cương thúc ngựa, gấp rút thẳng tiến Đế đô.

Vân Vi, “…”

Trời sắp sáng, về Phụ Quốc Công phủ.

Sau khi nhắm đến ở Tề Châu, Vân Vi hẹn Kỷ Ôn Nhàn đến Đế đô tìm . Ban đầu nàng còn nghĩ những truy bắt là theo nàng chạy, nào ngờ là tự vội vã lao địa bàn của khác, khỏi thấy phiền muộn.

Nàng sợ những , nhưng ai ngày ngày một đám bám gót tài nào thoát chứ.

Nàng cũng thể thấy c.h.ế.t cứu, nhưng nàng càng chịu cảnh đêm đêm xóc nảy lưng ngựa, mà còn là con ngựa điên của Diệp Loan Loan. Nàng nghi ngờ nếu lén bỏ trốn, bắt , thể sẽ nhận đãi ngộ cõng về.

Tóm là…

Từ khi cái Phụ Quốc Công phủ c.h.ế.t tiệt nhắm đến, nàng bao giờ chơi đùa thoải mái nữa.

Khó khăn lắm mới lén lút chuồn , nàng dễ dàng !

Hừ lạnh quét mắt , Vân Vi đến giường, lườm kẻ đầu sỏ một cái: “Đưa tay!”

Cố Thanh Yến nâng cổ tay lên, đặt lên thành giường, khóe môi khẽ cong: “Vân cô nương vất vả .”

Quả thật là thò tay đ.á.n.h mặt , vả còn tướng mạo tuấn tú, Vân Vi tuy ngoài mặt biểu lộ, nhưng bắt mạch nghiêm túc thêm vài phần.

Chỉ là mạch tượng

“Trúng Song Sinh Cổ mười mấy năm, ngươi vẫn c.h.ế.t ư?”

“Ai da, cổ đơn khó sống, ngươi cũng sắp c.h.ế.t .”

“Không nữa nữa, rõ ràng sống nổi nữa mà.”

Mỗi khi Vân Vi một câu, sắc mặt khó coi thêm vài phần.

thấy nàng đưa kết luận, còn thật sự buông tay, khỏi sốt ruột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-noi-son-da/chuong-105.html.]

Diệp Loan Loan chặn đường nàng , ấn nàng xuống: “Không thể nào! Ngươi chắc chắn lầm . Xem một nữa!”

Mọi đều gật đầu, vẻ mặt tin.

Vân Vi bĩu môi: “Xem bao nhiêu cũng thôi. Cung tên kiệt sức, nếu kéo dài tính mạng cho , giờ sớm còn thở nào .”

“Hãy tìm khác , các ngươi cần khó Vân cô nương.”

Cố Thanh Yến khẽ cúi đầu, ngăn hành động thúc giục của , than thở: “Là Cố mỗ đ.á.n.h giá cao Vu tộc . Trong sách ghi chép, Vu tộc thể nhiếp hồn đoạt phách, cũng thể cứu trong sớm tối. Chắc là đa phần đều là lời lẽ sai lầm, hư danh thực…”

Khạc, rõ ràng là ngươi tự xui xẻo, còn đổ cho Vu tộc của .

Vân Vi lập tức bất phục: “Ai Vu tộc hư danh thực! Năm xưa tộc theo Thánh Tổ gia khai cương khoách thổ, ai mà nhường ba phần. Cổ của ngươi , trừ Vu tộc của , thật sự ai thể giải , là tự ngươi cái mạng !”

Cố Thanh Yến nhíu mày: “Vân cô nương lời ý gì?”

“Muốn giải Song Sinh Cổ, hai con cổ. Ngươi xui xẻo, một con cổ khác thiêu hủy. Thiêu hủy , tìm một con khác đến, cũng khó. ngươi đợi nữa . Ngươi ngươi xui xẻo chứ?”

Ý ngoài lời, phương pháp giải cổ , nhưng mạng để đợi.

“Ta bây giờ sẽ tìm La thúc!”

Diệp Loan Loan vội vàng xoay , định ngoài, Cố Thanh Yến kéo tay nàng : “Loan Loan, đừng vội.”

Kéo dài sinh mạng ba ngày là cực hạn của La Hành Hổ, tìm nữa cũng vô ích, chi bằng tìm cơ hội sống ngay mắt.

Hắn về phía Vân Vi: “Vân cô nương thể Cố mỗ từng kéo dài tính mạng, Vu tộc thủ đoạn tương tự ?”

“Khôi thi?”

Vân Vi vô thức một câu, đổi là ánh mắt giận dữ của .

Nàng cúi đầu, nghịch chiếc chuông đeo ở eo, lầm bầm: “Chẳng cũng thể thể nhảy . Thôi thôi , sẽ nghiêm túc nghĩ là chứ gì.”

Từng một hận thể ăn tươi nuốt sống nàng .

Dễ chọc đến .

“Thật đúng là một cách,” nghĩ một lát, Vân Vi ngẩng đầu, kéo dài giọng : “ mà nhé, còn xem ngươi xui xẻo đến mức nào nữa.”

Lời vẫn khó như , nhưng ít cũng một tin .

Mọi khỏi kích động.

Cố Thanh Yến mí mắt khẽ run, rũ mắt : “Nguyện kỹ càng.”

“Phần lớn cổ thuật cần cổ sư dùng m.á.u nuôi dưỡng, nuôi càng lâu, một khi phần cổ, phản phệ đối với cổ sư càng nặng.”

“Trong tộc một loại phản bộ bí pháp, giữa trưa ba ngày đêm trăng tròn thiêu hủy cổ, đó luyện chế cổ thi, đêm trăng tròn khi âm khí thịnh nhất thì nghiền thành bột uống, phản phệ bao lâu thể khỏi.”

“Từ thời điểm cổ của ngươi phát tác mà xem, hạ cổ dường như ý đồ . Nếu ngươi thể tìm đó, đêm trăng tròn uống cổ thi phấn, lẽ còn một đường sinh cơ.”

Hai ngày thời gian.

Muốn tìm hạ cổ ẩn mười mấy năm trong biển mênh mông.

Ngay cả Vân Vi, ngoài cuộc, cũng thể thấy rõ, chuyện thì đơn giản, nhưng thì quá khó.

Cố Thanh Yến xoa xoa đầu ngón tay, ngẩng đầu trong phòng: “Trong vòng hai ngày, nhất định tìm ở Đế đô.”

Mọi đồng loạt đáp lời, tràn đầy đấu chí.

“…” Vân Vi trêu đùa con rắn nhỏ trong lòng bàn tay, nhịn nhắc một câu: “Người đó nhất định ở ngay Đế đô . Cổ sư năng lực mạnh, thậm chí thể khống chế cổ từ ngàn dặm.”

“Đa tạ Vân cô nương nhắc nhở.”

Cố Thanh Yến mím môi, tiếp: “Những cổ sư khác Cố mỗ , nhưng chắc chắn ở Đế đô.”

Có lẽ đây còn thể khẳng định.

Sau khi đây là Song Sinh Cổ, liền hiểu , vẫn luôn ở bên cạnh , lạnh lùng ngoài quan sát.

Dường như ý định chịu hết đau khổ mà c.h.ế.t.

tại

Đột nhiên đổi chủ ý thiêu hủy cổ?

thể chịu đựng sự tồn tại của nữa ?

Vậy là vì ?

Thấy Cố Thanh Yến chắc chắn như , Vân Vi đẩy đổ con rắn nhỏ mới dậy, nhướng mày : “Nếu thật như ngươi , sẽ giúp ngươi thêm một tay nữa.”

Đế đô rộng lớn bao, Phụ Quốc Công phủ dốc lực quân.

Dù cho mỗi một con trùng nhỏ do Vân Vi cung cấp thể phản ứng với cổ thi, từng nơi một dò xét những địa điểm khả nghi quan trọng mà Cố Thanh Yến vạch , thời gian quá eo hẹp, thể đả thảo kinh xà, tìm kiếm gần như kể ngày đêm.

Tuy nhiên, trời sẽ tối, mặt trời sẽ mọc.

Diệp Loan Loan lặng lẽ rời khỏi Thừa Tướng phủ, vẻ mặt hiếm thấy hiện lên sự mơ hồ.

Nghe Thừa tướng và Cố Thanh Yến là tử địch chính trị, tiền án ám sát, nàng tự nguyện dò xét Thừa Tướng phủ. Lo lắng chỗ nào bỏ sót, nàng lặp dò xét hai ba lượt, suýt chút nữa kinh động đến thủ vệ của Thừa Tướng phủ.

, hề chút phát hiện nào.

Sao thế chứ.

Đế đô dò xét quá nửa, đây chẳng là một trong những nơi đáng nghi nhất .

Sao chút bất thường nào?

Diệp Loan Loan cúi đầu chiếc lồng giấy nhỏ.

Con trùng đó trông ủ rũ tinh thần.

Nó thật sự sẽ phát sáng và bay ?

Diệp Loan Loan cứ thế chiếc lồng giấy nhỏ, bước vô định.

Vân Vi lười biếng vươn vai, một lúc mới nhận sai hướng, bèn gọi nàng: "Ê, nhầm . Chúng tới nhà Trung lang gì đó, qua bên ."

Diệp Loan Loan để ý.

Vân Vi khỏi chút bực bội.

Nàng chợt nghĩ , bản chỉ là hóng chuyện mà thôi, quan tâm gì cho mệt óc.

Thế là, nàng an tâm tự tại theo Loan Loan.

"Ê, Diệp Loan Loan, ngươi tích cực thế , chẳng lẽ thích cái tên đoản mệnh quỷ ?"

Diệp Loan Loan khẽ : "Hắn đoản mệnh quỷ."

"Đợi mặt trời lặn , sẽ là đoản mệnh quỷ thôi. Này, ngươi nên sớm nghĩ thoáng , chân trời góc bể nào thiếu cỏ thơm."

Diệp Loan Loan vẫn khẽ : "Hắn sẽ đoản mệnh ."

"Ngươi đúng là đồ cố chấp mà."

"..."

Diệp Loan Loan đột nhiên dừng , ánh mắt sáng lên, kéo nhẹ Vân Vi run rẩy hỏi: "...Đây là cái ngươi ... phản ứng ?"

Vân Vi tùy ý liếc , thấy nàng lắm ồn ào như , vốn tưởng là mấy con côn trùng lật gì đó, nào ngờ là thật!

Con trùng nhỏ tỏa ánh sáng tím, bay lượn trong lồng giấy.

Nàng tặc lưỡi: "Thật sự tìm thấy ."

Hai ngẩng đầu , chỉ thấy cách đó xa, một tấm biển hiệu cũ khắc bốn chữ lớn "Trung Dũng Bá Phủ".

Cái hình như trong phạm vi điều tra của bọn họ...

Vân Vi còn kịp nghĩ nhiều, Diệp Loan Loan thẳng thừng bước tới.

Không trèo tường, leo cửa sổ, mà là hiên ngang thẳng cổng lớn.

Đương nhiên, nàng thị vệ của Trung Dũng Bá phủ chặn .

Vân Vi nhanh chóng bước lên, kéo nàng qua, khẽ gầm gừ: "Ngươi ngốc , hết về tìm tên đoản mệnh quỷ , ít nhất cũng kế hoạch hẵng tới chứ."

"Ta đợi nữa."

Diệp Loan Loan rút Phủ Vầng Trăng Khuyết, đầu : "Vân Vi, gọi là đoản mệnh quỷ nữa."

Vừa dứt lời, nàng đ.á.n.h ngã hai tên thị vệ xuống đất, xông thẳng phủ.

Vân Vi thấy Diệp Loan Loan một đường đ.á.n.h thẳng trong, khỏi ngớ , liên tục lắc đầu.

"Không ngốc , nàng nhất định là điên !"

 

Loading...