Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-10-29 03:53:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chưa từng lúc nào khao khát tin tưởng đến , tin tưởng lời của y.
Tin tưởng y yêu mến nàng.
Tin tưởng nguyện vọng còn của y là nàng.
Tin tưởng y yêu trong lòng là nàng.
Như , m.á.u của nàng…
Y liền thể thêm một phần hy vọng sống sót.
Nếu thể thành công, nguyện vọng còn của cả đời đều là nàng.
Diệp Loan Loan khẽ đặt tay lên tim.
Nơi đó liên tiếp đập vài cái.
Dữ dội mà ngắn ngủi.
Dường như là ảo giác.
Ngày giải cổ nữa, nhà họ Cố mặt.
Vân Vi vẫn như cũ tiên rạch một nhát cánh tay nhỏ của Cố Thanh Yến, đó lấy Tứ Dực Cổ trùng, về phía Diệp Loan Loan.
Diệp Loan Loan nhận lấy chủy thủ, về phía Cố Thanh Yến.
Y đang nàng, vẻ mặt bình tĩnh mà ôn hòa.
Diệp Loan Loan mím môi, cúi đầu xuống.
Rạch rách đầu ngón tay, cho Tứ Dực Cổ ăn. Sau đó nặn máu, nhỏ xuống gần vết thương của y.
Làm xong những điều , nàng về phía Vân Vi.
Ánh mắt khiến sởn tóc gáy.
Vân Vi đặc biệt hoài nghi, nếu hôm nay Cố Thanh Yến thật sự c.h.ế.t ở đây…
Nha đầu điên Diệp Loan Loan , e rằng là định cầm rìu truy sát nàng cả đời chứ.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Vân Vi khỏi rùng .
Dẫn Cổ thuật vốn tinh thông, trong tay nàng càng phát huy siêu thường, thể là nhất trong lịch sử.
Tứ Dực Cổ trùng đặc biệt hưng phấn.
Bay vòng quanh cánh tay Cố Thanh Yến mấy vòng.
Lúc mới bay trở vết thương, cánh vũ xòe như bướm.
Âm thầm kêu rít, vùi đầu hút máu.
Mà sắc mặt Cố Thanh Yến, càng ngày càng trắng bệch.
Ngực cơn đau âm ỉ từng , khiến y suýt chút nữa bật thốt thành tiếng.
vẻ mặt của cô nương nhỏ khi chằm chằm Tứ Dực Cổ, đủ căng thẳng .
Y nghiến răng mạnh mẽ nuốt xuống.
Diệp Loan Loan giọt m.á.u nhỏ xuống dần dần cạn , nhưng lão cổ vẫn , thật sự sốt ruột bực bội.
Nàng cũng dám hỏi thành tiếng, sợ kinh động đến cổ trùng bên mà hỏng việc.
Chỉ thể c.h.ế.t dí chằm chằm, yên lặng chờ đợi.
Cũng qua bao lâu, Diệp Loan Loan cuối cùng cũng phát hiện.
Trên tay Cố Thanh Yến, xuất hiện thêm một chấm tròn nhỏ.
Chấm tròn nhỏ lồi lên.
Nó nhúc nhích từng chút, từ cánh tay đến cánh tay , từng chút một di chuyển về phía vết thương.
Diệp Loan Loan mơ hồ nhận điều gì đó, mắt chớp, vô thức nín thở.
Vân Vi cũng chú ý đến sự bất thường .
Lão cổ nhú đầu lên, nàng liền nhanh chóng thu , thở phào một : “Thành công !”
Diệp Loan Loan còn rõ lão cổ trông như thế nào, vấn đề lo lắng bất an trong lòng giải quyết.
Đến mức nàng nhất thời hồn .
Còn ngây ngốc lặp một : “Thành công ?”
Thành công , tức là Cố Diên Chi sẽ c.h.ế.t nữa đúng ?
Thành công , tức là Cố Diên Chi sẽ còn lo lắng ngày nào đó sẽ đột nhiên c.h.ế.t nữa đúng ?
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu, ngây ngốc Cố Thanh Yến một lát, đột nhiên nhào tới ôm lấy eo y : “Cố Diên Chi thấy , thành công ! Thật sự thành công !”
Cố Thanh Yến cảm nhận niềm vui của nàng, nâng bàn tay mất hết sức lực lên ôm nàng.
Y vuốt ve cái đầu nhỏ ngực, khàn giọng : “Ừm, thấy . Ta cũng vui mừng, đỗi vui mừng.”
Lấy tình dẫn cổ, chuyện thành bình an.
Tin tức truyền đến Phật đường.
Lão thái quân Ô đang nhắm mắt quỳ tượng Quan Âm, siết chặt chuỗi hạt Phật bằng gỗ, khóe mắt lướt qua hai hàng lệ nóng.
Tin tức truyền đến sân luyện võ.
Trường đao bay về giá gỗ, Cố Bình phịch xuống đất, thở hổn hển. Đầu vùi giữa hai đầu gối, mồ hôi đầm đìa, vành mắt đỏ.
Tin tức truyền đến Kỷ phủ.
Kỷ Ôn Nhàn vẫn còn ở lan can xa.
Nghe thấy “chuyện thành bình an”, y nặng nề thở một .
Lúc đúng hoàng hôn, ánh sáng phai.
Vẫn trăng, trong tay cũng rượu.
Kỷ Ôn Nhàn cúi đầu xuống.
Cho đến khi Vân Vi xuất hiện, xách theo rượu, xuống bên cạnh y.
“Ta đoán ở đây .”
Nàng hì hì lắc lắc vò rượu mắt y: “Dẫn cổ thành công, cùng ăn mừng ?”
Kỷ Ôn Nhàn trả lời, Vân Vi dừng một chút, : “…Nếu mượn rượu giải sầu, đổi thành cùng cũng .”
Kỷ Ôn Nhàn mí mắt khẽ giật, nhận lấy vò rượu, chạm vò rượu của nàng: “Ăn mừng . Ăn mừng nàng dẫn cổ thành công.”
Vân Vi cong môi, sảng khoái mở nắp, uống một ngụm lớn: “Lời thích .”
Hai hoàng hôn một lúc, uống rượu một lát.
Khi ánh chiều tà sắp tắt, Kỷ Ôn Nhàn ôm vò rượu, ánh mắt phiêu đãng hư vô, lẩm bẩm tự : “Trên đời , thật sự sẽ chuyện lấy tình nhập cổ, lấy tình nghịch mệnh ?”
Y dường như hiểu, dường như cảm khái.
Hai má Vân Vi ửng đỏ, ợ một tiếng rượu: “Lấy tình dẫn cổ, cũng là đầu tiên thấy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-noi-son-da/chuong-111.html.]
Vung vung cánh tay, nàng tiếp lời : “ Vu tộc của bí pháp gì mà chứ, gì lạ. Ta nhớ từng xem qua một cuốn bí sách, đó , Vu tộc một loại bí thuật, thể khống chế tâm thần con …”
Đặt vò rượu xuống, Vân Vi gõ gõ trán, lẩm bẩm : “Lần uống rượu cùng nữa, khó uống, đầu còn đau. …Ta đến nhỉ?”
Kỷ Ôn Nhàn cũng kỹ lắm, qua loa đáp một câu: “Nói đến bí thuật của Vu tộc các ngươi…”
“Ồ, đúng , Khống Tâm Thuật,” ánh mắt Vân Vi sáng lấp lánh: “Huyết mạch Vu tộc đẳng cấp càng cao, khả năng khống chế tâm thần khác càng mạnh, thậm chí thể phong bế tâm thần của bản . Nghe huyết mạch Thánh Nữ chỉ cần dựa thiên phú, vô thức là thể những điều …”
Nàng về phía Kỷ Ôn Nhàn, lời chuyển hướng, say khướt : “ mà, chỉ cần cũng thể . Ta là gần nhất với huyết mạch Thánh Nữ đấy. Kỷ đại ca thử với ?”
“Ta sợ thương, cũng sợ cuối cùng rời bỏ , càng sợ lún sâu bùn lầy. Chỉ cần Kỷ đại ca thể cho một cơ hội.”
Kỷ Ôn Nhàn nhíu mày, nhảy xuống lan can, kéo nàng lưng: “Về thôi. Vân Vi nàng say …”
Vân Vi dường như thấy, sấp lưng y hì hì : “Cùng lắm , dùng bí thuật phong bế tâm thần. Từ nay về , sẽ còn chút tư niệm nào về nữa. Xem, Vu tộc bí thuật, một chút cũng sẽ thương.”
“Sau đừng lời nữa. Vân Vi, bí thuật thần kỳ đến , cũng khó mà tính hết lòng .”
Kỷ Ôn Nhàn cõng nàng, từng bậc từng bậc xuống cầu thang đá của Tĩnh Tư Đài: “Đối với cũng , đối với nam tử khác cũng , đừng lấy tình cảm của trò đùa.”
Một con chim lạ bay Vọng Liên Sơn.
Đậu bậu cửa sổ, kêu gù gù.
Nữ đồng bảy tám tuổi vai khoác lông vũ sặc sỡ, eo đeo chuông bạc, vui vẻ chạy tới, cầm lấy cuộn giấy cuống quýt chạy về phía án đài.
“Vân Mẫu đại nhân, Vân Mẫu đại nhân, thư đến !”
Lão giả tóc bạc mặt trẻ nhận lấy cuộn giấy, thấy dấu hiệu Mân Châu, liền nhanh chóng mở thư.
Thấy Vân Mẫu nụ càng lúc càng tươi, nữ đồng vội vàng hỏi dồn: “Vân Mẫu đại nhân, Vân Mẫu đại nhân. Người vui , Vi tỷ tỷ sắp trở về ?”
Tuy trúng, song cũng chẳng xa là bao.
Vân Mẫu với vẻ đầy ẩn ý: “Song sinh cổ giải, nàng thật sự nên trở về. Chuyện lén thả nàng xuống núi, ngươi phép cho nàng đấy.”
“Lê Lê , ạ.”
Nữ đồng hớn hở reo lên, múa may chân tay chạy ngoài: “Vi tỷ tỷ sắp về , Vi tỷ tỷ sắp về chơi với Lê Lê !”
Vân Mẫu lắc đầu khẽ.
Cúi đầu bức thư, chỉ vài dòng ngắn ngủi, khỏi cảm thán.
Nàng cũng ngờ, thể trong đời , nhận thư của vị .
Hơn nữa, là ba phong thư liên tiếp.
Phong thứ nhất, một tiểu tử trúng cổ độc mười mấy năm, chút kiến thức nông cạn của La Hành Hổ chẳng ăn thua, hỏi xem đứa nhóc nghịch ngợm nào xuống núi dạo chơi .
Trong núi, đứa trẻ nghịch ngợm nhất, chính là Vân Vi.
Phong thứ hai, là khi Vân Vi gửi thư cầu cứu, việc hệ trọng, nàng liền sang hỏi Mân Châu. Vị hồi âm, đời nào chuyện rẻ mạt như , thế nào cũng khó tiểu tử một phen.
Thế là mới Băng Hoặc Thuật, cùng sự lựa chọn giữa việc đ.á.n.h cược tính mạng.
Còn phong thứ ba . Vị ở Mân Châu còn nhắc nhiều đến tiểu tử nữa, chỉ chuyện giải quyết, vất vả cho Vu tộc bận tâm, vân vân.
ba phong thư , đủ để Vân Mẫu suy ngẫm nhiều điều.
Chẳng hạn, tiểu tử trong thư vượt qua khảo nghiệm của vị .
Chẳng hạn, trong đời nàng, thể mong đợi sự đời của huyết mạch quan trọng nhất tiếp theo của Vu tộc.
Nghĩ đến đây, Vân Mẫu khỏi nhớ về chủ tử qua đời nhiều năm, cùng với vị hề kém cạnh bên cạnh ...
Nếu vì vị , huyết mạch Vu tộc của nàng thể lưu lạc bên ngoài.
cũng chính là huyết mạch của vị , cuối cùng chủ tử cũng đành lòng giấu giếm trong núi.
Dẫu sắt m.á.u vô tình đến mấy, dẫu trí tuệ vô song đến mấy.
Hai tài hoa kinh diễm như , cũng khó thoát khỏi phàm tục, sa lưới tình.
Vân Mẫu nhớ về chuyện cũ, khẽ thở dài, dậy đặt thư tín.
Trên án thư, đặt một cuốn Bí Sử Vu Tộc.
Ngoài cửa sổ gió nổi lên, ào ào tràn , nghịch ngợm lật tung các trang sách.
Thấy , Vân Mẫu từ giá sách tới, khép cửa sổ .
Trong phòng tức thì trở nên tĩnh lặng.
Cuốn bí sách đang mở cũng dừng ở một trang nào đó.
Trên đó một dòng chữ khoanh đỏ bằng bột chu sa
Độc vật thế gian đều khiếp sợ, duy chỉ Chân Mạch Thánh Nữ. Độc vật thế gian đều ưa thích, cũng duy chỉ Chân Huyết Thánh Nữ.
Vân Vi rời kinh.
Diệp Loan Loan tiễn nàng.
Hai quen ngắn ngủi, nhưng cũng cùng trải qua ít chuyện. Lần vì giúp Cố Thanh Yến, nàng mới Vọng Liên Sơn tìm thấy, bất đắc dĩ trở về.
Diệp Loan Loan hứa hẹn, đợi tới nàng lén lút trốn , hai sẽ cùng du ngoạn Cửu Châu.
Cả hai đều đa sầu đa cảm, hẹn ước xong xuôi, coi như từ biệt.
Vân Vi một đợi Kỷ Ôn Nhàn thêm chút nữa, Diệp Loan Loan cũng nán .
Sau khi về thành, nàng đến Khách Lai Tửu Lầu để dự hẹn.
Thiên hạ bữa tiệc nào tàn, tương tự, hữu duyên chung quy cũng sẽ ngày hội ngộ.
Khâu Phỉ và Cố Bình đợi nàng .
“Diệp Loan Loan, ngươi chậm ! Thức ăn dọn lên bàn , nếu đến nữa, sẽ đợi ngươi uống rượu đấy.”
“Cố Nhị, một ngươi uống thắng Tiểu Phỉ ? Đừng mơ nữa.”
Diệp Loan Loan đáp trả, xuống cạnh Khâu Phỉ.
Nàng lướt mắt qua bàn đầy ắp thức ăn, vỗ vai Khâu Phỉ : “Thức ăn đều là Tiểu Phỉ ngươi gọi , hiểu quá đấy!”
Khâu Phỉ mỉm ý nhị, hỏi: “Vân cô nương ?”
Chuyện Diệp Loan Loan tiễn, . Bọn họ cũng áng chừng thời gian để gọi rượu và thức ăn, đúng lúc.
Diệp Loan Loan gắp hai đũa thức ăn, nhận lấy chén rượu Cố Bình đưa tới, lắc đầu: “Nàng đợi , liền về . Nào nào nào, uống rượu!”
Ba chén chạm .
Kể từ cuối bọn họ uống rượu, mà nửa năm trôi qua.
Vẫn là ở Khách Lai Tửu Lầu .
Cố Bình mày mắt cương nghị, như ngày xưa lớn tiếng : “Chén thứ nhất, kính chúng , một nữa tương tụ, thiếu một ai!”
Khâu Phỉ mặt mày trầm tĩnh, như ngày xưa nhẹ nhàng : “Chén thứ hai, kính quá khứ, hối hận quen , cùng tiến về tương lai!”
Đến Diệp Loan Loan, lời chúc rượu nghẹn hồi lâu.
Cuối cùng, trong lúc hai tĩnh lặng chờ đợi, nàng nâng chén, nhếch miệng : “Vậy chén thứ ba, kính trời đất . Kính giữa trời đất, ngươi cũng !”