Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-10-29 03:53:39
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tư binh phủ Thừa tướng, các võ tướng các phe.
Tổng cộng đến bảy tám vạn , đang tiến về Đế đô.
Quân tiên phong thậm chí đến Vị Châu!
Khâu Dương , lo lắng tức giận.
"Nhiều binh mã như đổ về Đế đô, ngoài đều mù hết cả !"
"Đại điển chính, đến xem lễ ít. Tìm một cái cớ để phân tán mà đến, khó."
Cố Thanh Yến xoa xoa đầu ngón tay, nhắc nhở y: "Vấn đề là, chúng bây giờ nên ứng phó thế nào."
Việc cấp bách hiện tại là cầu cứu viện binh.
Ai thể dùng?
Luận về quân vụ, Khâu Dương hiểu rõ hơn .
Khâu Dương cũng hiểu rõ điểm , thuận khí, về ghế thái sư. Dùng nắm đ.ấ.m đập lòng bàn tay, từng nắm đ.ấ.m rơi xuống: "Ta nghĩ xem, để nghĩ kỹ xem."
Binh lực của Lâm Khải yếu.
Song những năm gần đây triều chính bất an, dân gian thỉnh thoảng biến động. Thêm đó, biên quan, nam cảnh, hải vực đều cần trọng binh trấn giữ, thể khinh suất điều động.
Trong chốc lát, tinh binh nào thể điều động.
Suy nghĩ kỹ càng, Khâu Dương bất đắc dĩ : "Hiện tại, chỉ quân trấn thủ các châu là còn thể sử dụng."
Quân trấn thủ tự nhiên thể so với tinh binh triều đình.
quân trấn thủ Cửu Châu cũng là một thế lực nhỏ. Nếu dùng , chắc thể xoay chuyển cục diện.
"Tấu thỉnh Kim thượng hạ lệnh triệu tập quân trấn thủ. Những thể đến Đế đô nhanh nhất, là từ Vị Châu và Khương Châu."
"Hiện tại cửa thành lượng lớn d.ư.ợ.c nhân tràn , còn quân tiên phong của Trương Nghĩa Ân sẽ đến trong vài ngày nữa. Quân trấn thủ hai nơi đến, tiếp theo cũng sẽ là một trận chiến khó khăn."
"Có thể đợi các quân trấn thủ còn , chỉ là năm mươi năm mươi."
Con năm mươi năm mươi , vẫn là dựa tiền đề Vị Châu và Khương Châu kịp thời đến viện trợ.
Có thể , cục diện động đến cực điểm.
Một bước cẩn thận, liền sẽ thất bại diện.
Cố Thanh Yến khẽ nhíu mày, gõ nhẹ lên tay vịn, trầm ngâm : "Nghĩ thì, những điều đều trong dự liệu của Trương Nghĩa Ân."
"Nếu là , còn sẽ chuẩn một vài thứ ở khắp Cửu Châu."
"Không cần bao nhiêu . Một khi binh mã quân trấn thủ dị động, tạo chút rắc rối nhỏ, cản trở vài ngày là ."
Binh quý thần tốc.
Nếu đại cục định, quân trấn thủ các nơi tự nhiên sẽ còn kháng cự vô ích nữa.
Nếu chặt đứt, chặt đứt đường sống của đối phương.
Đây mới là tác phong của Trương Nghĩa Ân.
Khâu Dương giỏi những chuyện , nhưng cũng , Cố Thanh Yến thể , thì sự tính toán của Trương Nghĩa Ân mười phần thì tám chín là như .
Nếu thì văn nhân võ tướng mà chán ghét.
Đầu óc mưu mô của văn nhân, đôi khi còn hiểm độc hơn cả đao kiếm.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Y vò vò thái dương, vô cùng phiền não: "A Yến ngươi cứ . Cũng chỉ con hồ ly ngàn năm như ngươi, mới thể thu thập lão tặc Trương con rùa vạn năm thôi."
Cố Thanh Yến , rũ mắt trầm tư.
Khâu Dương ngẩng đầu thấy , bèn im tiếng, dám quấy rầy nữa.
Chốc lát , Cố Thanh Yến khẽ mở môi , “Đại doanh Khương Châu, thể kỳ binh.”
Trong tuyệt cảnh cầu sinh, chỉ kỳ binh mới thể giành chiến thắng.
Kế sách đúng là một kế sách .
đó là Đại doanh Khương Châu cơ mà.
Khâu Dương từng nghĩ đến nơi . Chỉ là mời động họ, khó hơn lên trời.
Ngay cả những lúc bình thường, những công việc triều đình giao phó, ai nấy hoặc là thờ ơ thèm đếm xỉa, hoặc là qua loa chiếu lệ. Nếu nể mặt Chu lão tướng quân, Binh bộ sớm chỉnh đốn họ .
Nghĩ đến Chu lão tướng quân…
Khâu Dương liếc Cố Thanh Yến, sắc mặt càng thêm khó tả.
Nói đến Chu lão tướng quân , vốn là thuộc hạ của Cố gia quân.
Sau khi ba vạn hồn tử trận ở Loạn Cương, ông từng nhiều thỉnh cầu triều đình điều tra cái c.h.ế.t của Cố soái, nhưng đều từ chối. Sau đó, còn Trương Nghĩa Ân tìm cớ, điều đến Khương Châu chức nhàn.
Các thuộc hạ của ông còn chịu nổi, ai nấy đều bỏ việc, kéo đến Khương Châu cùng ghế lạnh. Triều đình còn cách nào, đành mặc kệ, thế nên mới Đại doanh Khương Châu thường xuyên khiến Binh bộ đau đầu.
Mà Chu lão tướng quân , mấy năm từng đến Đế đô tìm Cố Thanh Yến, còn công khai mắng mỏ ở Đại Lý Tự.
Sau đó, ông chán nản về Khương Châu.
Khâu Dương nghĩ đến cảnh Chu lão tướng quân năm đó phun nước bọt gần như khắp mặt Cố Thanh Yến đến mức khó coi, đến giờ vẫn còn rợn tóc gáy.
Lúc mà tìm đến cửa, cái trò trung quân chẳng ích gì, tình nghĩa cũng sớm chẳng còn.
Muốn mời viện binh từ Đại doanh Khương Châu ư?
Rốt cuộc là nghĩ thế nào ?
Khâu Dương thôi, Cố Thanh Yến mắt , trầm mặc một lát, “Lão tướng quân thất vọng về triều đình, đoạn tuyệt tình nghĩa với phủ Phụ Quốc Công của . Ngươi thể nghĩ đến, Trương Nghĩa Ân cũng thể nghĩ đến. Chính vì ai cũng cho là thể, mới khả năng phá vỡ cục diện.”
Đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng khả năng phá vỡ cục diện ở .
Khâu Dương nghi hoặc theo, thấy Cố Thanh Yến dậy, vội vàng theo .
“Năm đó nhiều cặp mắt như . Chuyện điều tra ngầm cái c.h.ế.t của phụ soái, thể rõ với lão tướng quân. Lão nhân gia tính tình hỉ nộ hiện rõ mặt, ầm ĩ một trận như thế, cũng tiện nhắc .”
Cố Thanh Yến lấy một cái hộp tối, đưa một phong thư ngả màu vàng úa qua.
“Tấm vật chứng , đủ để lão tướng quân dẫn binh về kinh.”
“Bản đồ binh lực? Đây chính là mật thư rò rỉ bản đồ bố trí binh lực năm Hiền Trị thứ mười bảy ?”
Khâu Dương mà hai mắt trợn tròn, thấy Cố Thanh Yến gật đầu, lập tức vui mừng khôn xiết.
Chu lão tướng quân cố chấp với cái c.h.ế.t của Cố soái mười mấy năm, thấy phong thư , há lẽ nào thờ ơ.
Mà Đại doanh Khương Châu chi tinh nhuệ vô song kỳ binh , chờ đợi các châu thủ quân đến ít nhất tám phần nắm chắc.
“Tốt quá , quá ! Ta bây giờ lập tức cung bẩm báo Kim Thượng, mau chóng phát mật chỉ các châu!”
“Khoan ”
Cố Thanh Yến gọi , lấy phong thư, “Chỉ cần chép một bản là đủ.”
Vừa về phía bàn án, Cố Thanh Yến dặn dò, “Trong cung các phe phái mắt tai bao nhiêu mà kể, qua phức tạp. Mật chỉ thể tùy tiện ban phát. A Dương ngươi trực tiếp mang , khác đưa thư.”
Lúc nguy cấp, bất kỳ chi tiết nào cũng thể lơ là.
Khâu Dương thở dài than rằng nhất thời vui mừng quá đà, suýt nữa lơ là. Chàng thu cảm xúc, nghiêm nghị , “Được, sẽ cung ngay.”
Dược nhân công thành.
Đế đô loạn thành một mảnh.
Diệp Loan Loan chỉ chống cằm, mái nhà mà thôi.
Nhìn Khâu Dương hôm nay thứ ba tiến Tư Viễn viện, nàng dần dần gục đầu xuống.
Không kìm mà thấy thất vọng.
Cũng cảm thấy bảo vệ Cố Thanh Yến quan trọng, chỉ là…
Cố Nhị dẫn theo vệ quân, Hôi Vũ dẫn theo phủ Phụ Quốc Công, đang c.h.é.m g.i.ế.c ở cửa thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-noi-son-da/chuong-118.html.]
Lưu quản sự, La thúc, Diệp thúc, ở các con phố dựng lều, tặng y phát thuốc, điều trị thương binh.
Tiểu Phỉ khắp ngõ hẻm, giúp Kinh Triệu Doãn lão đại nhân an ủi bách tính.
Kỷ phủ , Kỷ Ôn Nhàn ngừng triệu tập các thương hành để định giá cả Đế đô, đảm bảo cung ứng bình thường.
Nghĩ đến bận rộn đến nỗi chân chạm đất, mà chỉ nàng, còn tâm trạng đếm…
“Loan Loan, tuyết tan, chạy lên đó nữa . Mau xuống , nhà sưởi ấm.”
Diệp Loan Loan ngẩng đầu lên, thấy Cố Thanh Yến hành lang ngẩng đầu nàng, trong mắt chứa đựng ánh sáng còn ấm áp hơn cả mặt trời mùa đông.
Tâm tình chợt lên nhiều, nàng nheo mắt , “Ta lời mà, mang theo đệm lót . Sẽ xuống ngay đây.”
Giơ cao tấm đệm mềm trong tay, Diệp Loan Loan phi vút xuống.
Vào nhà, thấy ai khác, “Khâu Tam ca ?”
Cố Thanh Yến đưa cho nàng một chén ấm, gẩy than lửa , “Lúc gọi nàng. Vừa mới .”
“Thế .”
Diệp Loan Loan cúi đầu chén .
Khâu Tam ca đến cũng vội vàng, cũng vội vàng, bận rộn như chắc ngay cả một ngụm cũng thời gian uống nhỉ.
Tiểu cô nương vui. Cố Thanh Yến tự nhiên .
Hiện tượng , đầu tiên.
Nàng gần đây ít , còn thường xuyên ủ rũ.
Nguyên nhân trong đó, cũng thể đoán đôi chút.
Tiểu cô nương tính tình thẳng thắn, xưa nay dám nghĩ dám .
Nay d.ư.ợ.c nhân công thành, nàng chỉ thể ở bên cạnh mà xem.
Tình trạng bó buộc tay chân như , đây tuyệt đối sẽ xuất hiện nàng.
Mà nàng, cũng nên là dáng vẻ .
Cố Thanh Yến khẽ thở dài, tia do dự cuối cùng trong lòng cũng tan biến, “Loan Loan, A Dương mang đến mật chỉ của Kim Thượng, cần gấp đưa các nơi. Chuyện liên quan đến sự tồn vong của Đế đô, giao phó cho nàng.”
Diệp Loan Loan , ánh mắt dần dần sáng lên, gật đầu lia lịa , “Cố Thanh Yến, nhất định sẽ đưa đến cho !”
Cố Thanh Yến bất lực, lấy mật chỉ, cùng hai phong thư.
“Chín đạo mật chỉ, chỉ cần đưa đến phủ Tổng binh các châu là .”
“Phong thư vẽ trang sách phía , đưa đến Đại doanh Khương Châu. Còn phong thư …”
Diệp Loan Loan thấy, mày mắt hớn hở tiếp lời , “Vẽ núi! Là đưa đến Mân Châu của chúng , Cố Thanh Yến đúng ?”
Cố Thanh Yến gật đầu, “Gửi cho Diệp bá phụ.”
Diệp bá phụ…
Diệp Loan Loan phản ứng , kinh ngạc , “Cha ? Cố Thanh Yến thư cho cha gì. Cha ghét sách chữ nghĩa lắm. Ông sẽ thích .”
“Có lẽ .”
Cố Thanh Yến nhớ nội dung thư, xoa xoa mũi , “Loan Loan, nàng bảo bá phụ xem. Dù là xé, cũng để ông xem xong mới xé.”
Chẳng lẽ vì Diệp Thiên Dao thích mà phong thư còn mở mất …
Cố Thanh Yến kiên trì như , Diệp Loan Loan đương nhiên hết sức ủng hộ, nàng vỗ n.g.ự.c , “Có ở đây, cha nhất định sẽ xem xong thư của thôi.”
Có nàng ở đây.
Thư chắc chắn sẽ xé.
Còn về việc xem ư.
Là ôm đùi cha nàng cầu xin cha xem, là đ.á.n.h xong ôm đùi cha nàng cầu xin cha xem.
Đến lúc đó hãy , hãy .
Tiểu cô nương trở nên hoạt bát, nhưng Cố Thanh Yến trong lòng đầy quyến luyến.
“Ngày mai giờ Dần là . Loan Loan, nàng tự cẩn thận.”
Diệp Loan Loan sững sờ, từ niềm vui cần đến mà tỉnh táo , lúc mới nhớ việc đưa thư ý nghĩa gì.
Nàng sắp xa Cố Thanh Yến .
Diệp Loan Loan trong lòng chợt hoảng sợ, “Cố Thanh Yến, sẽ còn ai bảo vệ nữa . Ta …”
Cố Thanh Yến nắm lấy lòng bàn tay nàng, chằm chằm cô , “Ta sẽ điều Hôi Vũ về.”
sự an ủi chẳng tác dụng gì, Diệp Loan Loan lẩm bẩm đáp , “ Đế đô loạn như …”
Nàng thể đồng ý rời khỏi Đế đô chứ?
Nàng thể để Cố Thanh Yến một trong loạn lạc chứ?
Cố Thanh Yến dùng hai tay bao lấy lòng bàn tay nàng, “Loan Loan, tin . Ta sẽ bình an vô sự.”
Diệp Loan Loan chằm chằm , trái tim từng cơn quặn đau, liên tục lắc đầu , “Không, lừa rời ? Giống như đỉnh núi Thất Châu . Không mật chỉ gì cả, đều là lừa , lừa rời !”
Cố Thanh Yến từng nghĩ, những ký ức đó khắc sâu trong đầu nàng đến .
Tổn thương sâu sắc đến .
Chàng dậy tới, ôm chặt tiểu cô nương lòng, “Loan Loan, nàng hãy tin cuối .”
“Đợi việc Đế đô thỏa, sẽ cưới nàng về nhà, chúng sẽ bao giờ xa nữa ?”
Cưới…
Không bao giờ xa nữa…
Lần cuối tin …
Hít đầy mũi đều là mùi mực thư hương .
Vang vọng đầy tai đều là lời hứa thốt .
Đầy lòng đều là từng cảnh tượng họ trải qua.
Nàng nghĩ, nàng bằng lòng.
Khoảnh khắc ý niệm đó lướt qua, trong đầu Diệp Loan Loan đột nhiên hiện lên quá khứ.
Không còn là những ký ức bình lặng vô vị, mà là xen lẫn đủ loại cảm xúc.
Hỉ nộ ái ố, đều liên quan đến .
Tốt gì, đều là hình bóng của .
Diệp Loan Loan thể giải thích vì như .
khoảnh khắc , nàng mới hiểu , thì nàng từng hận .
Diệp Loan Loan đẩy mạnh Cố Thanh Yến , hung dữ trừng mắt một cái.
Ngay đó, trong vẻ mặt ngỡ ngàng của , nàng bĩu môi nhanh chóng in một dấu lên trán .
“Từ nay về , chính là của Hồng Nhị đương gia !”
Nàng từng tổn thương trong lòng, nhưng lúc thể thản nhiên đối mặt.
Bởi vì thứ sâu sắc hơn cả hận, là nàng vẫn luôn thích .
Diệp Loan Loan thấy ngây , bèn chống hông nhướng mày , “Cố Thanh Yến, chẳng lẽ áp trại lang quân của ?”
Cố Thanh Yến mỉm .
Chàng nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu, “Đương gia thể để mắt đến, là phúc ba đời của .”