Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-10-29 03:53:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giờ Dần đầu canh, cửa Đông mở.
Diệp Loan Loan mặc y phục đen, cùng La Hành Hổ trộn La Sát Vệ, xông khỏi thành.
Bình minh tới. Trên thành lầu, đèn lửa mờ ảo.
“Nếu lo lắng như , vì còn để nàng đưa thư?”
La Sát Vệ ai nấy đều đeo ống thư mật sứ, nhưng Diệp Loan Loan mới là mật sứ thật sự. Chuyện Khâu Dương .
Chính vì , càng thêm khó hiểu.
Người còn rời , vị bên cạnh đây sắp thành đá vọng phu , nỡ lòng tiễn nàng ?
Cố Thanh Yến xuống những đám bóng đen đang cận chiến phía , khẽ nhếch môi.
Cho dù bóng hồng y đó, vẫn thể nhận tiểu cô nương của .
“Loan Loan trèo mái nhà ngẩn ngơ, đều lo nàng lạnh.”
“ nàng thích.”
“Ta thể dặn dò nàng mang theo đệm mềm, chuẩn nóng, đốt chậu than. sẽ ngăn cản nàng trèo mái nhà.”
“Gửi thư cũng .”
Mọi việc sớm sắp xếp thỏa.
Cửa Đông đóng chặt, tường thành hủy. Trương lão tặc bố trí ngựa bên ngoài tuy đông, nhưng sẽ là d.ư.ợ.c nhân.
Mà giờ , trộn trong La Sát Vệ khỏi thành. Thay hồng y, của Trương lão tặc cũng sẽ phát hiện nàng.
Lại dùng danh nghĩa La Sát Vệ đưa mật chỉ đến Cửu Châu vỏ bọc, ngược đ.á.n.h thẳng sào huyệt của lão tặc. Chắc chắn thể phân tán tầm mắt của Trương lão tặc, đảm bảo tiểu cô nương rời thuận lợi.
Chờ Trương lão tặc phát hiện điều bất thường, La Sát Vệ đ.á.n.h úp khiến trở tay kịp. Đến lúc đó chiến sự liên miên, Trương lão tặc chắc nhiều tinh lực để truy sát tiểu cô nương.
“A Yến đổi .”
Gã đàn ông độc việc gì tìm kích thích, Khâu Dương lau mặt, lắc đầu , “Trước đây thế … tình tình ái ái đều treo miệng.”
Dưới thành lầu, nhân cơ hội tản khắp nơi.
Tiểu cô nương nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Cố Thanh Yến liếc một cái, “Cho nên sắp thành , còn ngươi thì vẫn lẻ bóng.”
Khâu Dương, “…”
Chàng đúng là nên mở miệng tìm kích thích.
Mật chỉ đưa đến các châu vẫn cần thời gian.
tiên phong quân của Trương Nghĩa Ân sắp đến .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Mà Trương Nghĩa Ân, cũng chẳng còn lý do để trì hoãn.
Đám Dược nhân Cấm quân đen kịt như mây mù, từ ba cánh cổng thành ào ạt tấn công tới.
Vị Thượng thư Bộ Công theo sát Cố Thanh Yến, những cỗ máy b.ắ.n đá ở hai bên thành lầu, liếc xuống cổng thành, cổ họng khô khốc.
Thuở ban đầu khi chuẩn đại điển chính, lúc đại nhân âm thầm giao phó những chuyện , y vẫn còn mịt mờ hiểu.
Giờ đây, giờ đây hiểu rõ công dụng của chúng.
Y chỉ mong đừng xảy bất kỳ sai sót nào.
Cố Thanh Yến dán mắt xuống thành, ước chừng cách của Cấm quân đến cổng thành, vung lệnh kỳ quát lớn: “Bắn!”
Bên cạnh cỗ máy b.ắ.n đá, binh sĩ nhanh chóng châm lửa những quả đạn sắt dây dẫn dài, ném .
Đạn sắt rơi chính xác vị trí của Dược nhân, phát tiếng nổ “Bùm”.
Cùng lúc đó, hai cánh cổng thành còn cũng lượt vang lên tiếng động. Cố Bình và Khâu Dương cũng tay.
Mảnh vụn, đất đá, gỗ, cùng với tàn chi đứt đoạn thổi bay lên.
Sau tiếng nổ ầm ầm, một con hào sâu hoắm lộ .
Sâu đến tận cùng.
Trong và ngoài hào, cũng là khung gỗ gãy nát, ván dài.
Thượng thư Bộ Công thở phào nhẹ nhõm, chú ý đến đám Dược nhân, lộ vẻ kinh hãi.
Chỉ thấy những Dược nhân may mắn tránh hào sâu, dù phần lớn đều cụt tay cụt chân, vẫn liều mạng xông về phía cổng thành.
Tiếng còi hiệu vang lên, bọn chúng đổi hướng chạy ngược về, từng tên một rơi tõm xuống hào. Cùng với những Dược nhân c.h.ế.t khác, chúng cào cấu bò lên từ .
Còn những Dược nhân khác tránh đạn sắt và hào sâu, tiếng còi hiệu thì rút lui như thủy triều.
Cảnh tượng một tiếng động, nhưng khiến lòng run rẩy.
“Đại nhân, đây…”
Cố Thanh Yến sắc mặt đổi, vung lệnh kỳ: “Bắn!”
Con hào sâu đến thế, tự nhiên thể nào bò lên nữa. thời khắc then chốt , những thứ dễ gây d.a.o động quân tâm thì thể giữ .
Tiếng nổ liên tiếp vang vọng khắp đế đô.
Bách tính hoang mang lo sợ, Kinh Triệu Doãn Lưu Thanh sớm nhận tin tức riêng, liền sắp xếp việc đấy.
Ban bố cáo thị, đ.á.n.h chiêng trống.
Một loạt động tác kéo dài gần nửa ngày.
Lưu Thanh vội vã đưa thợ đá đến cổng thành.
Dược nhân tạm lui, hỏa khí chấn nhiếp, thêm đó là hào sâu ngăn cản.
Gió đông để sửa chữa tường thành, đến.
Trong lòng Lưu Thanh cảm khái, ngẩng đầu chợt liếc thấy bóng dáng tường thành.
Bóng dáng như gánh vác ngàn cân trọng trách, hình đơn bạc, nhưng sống lưng thẳng tắp.
Ông nhíu mày, dặn dò thợ đá mấy câu về việc xây gạch vá tường, liền tìm lên.
Cố Thanh Yến sớm thấy tiếng đục đá, thấy ông lên, liếc chân thành : “Lưu lão vất vả .”
“Ta dám nhận.”
Giữa lông mày Cố Thanh Yến dường như nỗi lo ẩn giấu, Lưu Thanh nghi hoặc hỏi: “Đại nhân liệu sự như thần, việc đều đang diễn theo sự bố trí của . Vì vẫn còn lo lắng khôn nguôi như ?”
“Lão tặc Trương lão mưu thâm hiểm, sẽ chờ c.h.ế.t.”
Cố Thanh Yến chắp tay lưng, ngoài thành: “Trận thủ thành chân chính, sắp bắt đầu .”
Không còn là những cuộc giao tranh nhỏ lẻ, cũng chẳng còn là thăm dò nữa.
Mà là một trận công thủ chiến sinh tử giữa hai bên.
Cảnh giới thành lầu ngày càng nghiêm ngặt.
Cỗ máy b.ắ.n đá cũng trong tư thế nghiêm ngặt chờ đợi.
Cố Thanh Yến, Khâu Dương, Cố Bình, Triệu Tổng binh, mỗi trấn giữ một trong bốn cánh cổng thành.
Đêm .
Bên ngoài thành dị động.
Binh sĩ thám thính xong liền về bẩm báo tình hình.
Hóa lão tặc Trương sai vận đất tới. Vì cách vượt quá tầm b.ắ.n của cung tiễn và cỗ máy b.ắ.n đá, nhất thời cũng cách nào đối phó bọn chúng.
Hôi Vũ bên cạnh, do dự : “Chủ tử, chẳng lẽ bọn chúng lấp hào ?”
Lấp bằng cách nào chứ.
Vừa tới gần chẳng b.ắ.n thành sàng .
“Chắc chắn hậu chiêu.”
Cố Thanh Yến mím môi, “Truyền khẩu tín cho A Dương và những khác, dặn bọn họ nhất định cẩn thận đề phòng.”
“Vâng.”
Ngoại trừ cửa Đông, cảnh tượng tương tự cũng diễn bên ngoài hai cánh cổng thành còn .
Rõ ràng mục đích của việc đối phương vận đất là để lấp hào, nghi ngờ gì nữa.
Mà Cố Thanh Yến và những khác, nhanh cũng thấy đối phương định lấp hào bằng cách nào.
Vài bóng lao về phía cổng thành.
Mỗi hai tay đều xách đất, động tác nhanh như chớp.
Mưa tên từ thành bay xuống, mấy né tránh. Còn những mũi tên b.ắ.n về phía bọn họ, tất cả đều rơi xuống đất khi chạm .
Đồng tử Cố Thanh Yến co rút , lệnh kỳ đổi thủ thế, trầm giọng quát: “Bắn!”
Ánh lửa yếu ớt xẹt qua trung, nổ vang thành lầu.
Khắp nơi bừa bộn.
Thế nhưng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-noi-son-da/chuong-119.html.]
Mấy né tránh .
Hôi Vũ đến trợn mắt há hốc mồm: “Đây, rốt cuộc là gì .”
Đao thương bất nhập, giống như đám Dược nhân tấn công cổng thành đó.
võ lực cao hơn Dược nhân, càng giống hơn, càng đáng sợ hơn.
Sắc mặt Cố Thanh Yến ngưng trọng: “Đây chính là loại Dược nhân mà Loan Loan gặp ở Thập Lý Lâm.”
Thậm chí, còn khó đối phó hơn đám ở Thập Lý Lâm.
Bởi vì m.á.u của tiểu cô nương loại bỏ chứng cuồng loạn của bọn chúng, khiến chúng gần với trạng thái của bình thường hơn. Hay chính là sự cường hóa mà Hắc lão .
Bắn tên vô dụng, đạn sắt thể tránh. Võ công cao cường, mệt mỏi.
Mà những như , đang ở thành lầu, tới lui lấp đất hào.
Thật hoang đường, nhưng cũng thật đáng sợ.
Mấy cánh cổng thành khác cũng phát hiện dị tượng, liên tục phái binh lính truyền tin tới, hỏi kế sách đối phó.
Chuyện đối phó Dược nhân cường hóa, Cố Thanh Yến dự liệu từ . Đạn sắt cũng thử nghiệm.
Ngoài việc cứng đối cứng, còn kế sách nào khác.
“Hãy tìm Thượng thư Bộ Hình. Hỏi xem thiên lao còn bao nhiêu tử tù võ công cao cường, bất kể tội ác tày trời . Đồng ý việc , kẻ nào sống sót, sẽ xá tội. Ngoài …”
Nghiêng đầu Hôi Vũ, ánh mắt Cố Thanh Yến tối : “Khoảng thời gian , các ngươi vất vả . Tối nay bảo phủ chuẩn chút rượu ngon thức ăn thịnh soạn, để nghỉ ngơi thật một đêm.”
Ba cánh cổng thành, chín tên Dược nhân cường hóa.
Chỉ dựa tử tù, đủ.
Hôi Vũ tự nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời , “Thuộc hạ ngay.”
Dù , y vẫn còn lộ vài phần sợ hãi.
Dù , cơ hội sống sót khi đối đầu Dược nhân cường hóa là vô cùng mong manh.
Y vẫn như khi, lĩnh mệnh lui xuống.
Cố Thanh Yến lặng lẽ Hôi Vũ xa.
Sau đó, ánh mắt chuyển xuống thành.
Chàng cứ như đám Dược nhân cường hóa, nghỉ một khắc, lấp đầy hào. Từ đêm đen, cho đến khi phương đông hửng sáng.
Còn trong đêm một ngày qua.
Thượng thư Bộ Hình từng nổi nóng, trăm quan từng ồn ào, trong cung từng náo nhiệt. Cuối cùng, mười tên tử tù đưa tới.
Phụ Quốc Công phủ từng chén chú chén , từng ca hát múa kiếm. Cuối cùng, tất cả vệ và ám vệ đều tề tựu.
Hào sâu lấp xong một phần nhỏ.
Bao nhiêu cảm xúc trong lòng Cố Thanh Yến, lúc đều đè nén xuống.
Tử tù phụ trách cửa Tây. Hôi Vũ dẫn đến cửa Nam. Còn cửa Bắc nơi đây, do Ngân Quang dẫn nghênh chiến.
Mặt trời buổi sớm lên đến đỉnh , dần lặn xuống.
Tin tức về Dược nhân cường hóa đ.á.n.h bại, lượt truyền đến.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Yến nhận chim bồ câu đưa tin từ ám thám bên ngoài thành. La Sát Vệ tại chỗ cách sát Hắc lão, hủy diệt phương t.h.u.ố.c và d.ư.ợ.c thảo của y, đốt trụi hang ổ của y, từ nay còn Dược nhân nào thể tạo .
Đi cùng tin là cái giá trả vô cùng t.h.ả.m khốc cho sự việc : La Sát Vệ trúng độc khói, mười còn một.
Chờ đến khi chín tên Dược nhân cường hóa bên ngoài thành diệt trừ hết, bên ngoài thành trở nên tĩnh lặng.
Cố Thanh Yến hỏi về thương vong.
Tử tù chỉ còn sống sót một . Thân vệ và ám vệ c.h.ế.t quá nửa, còn đều trọng thương. Ám vệ chi thủ, Hôi Vũ, trận vong.
Thế là, thành lầu cũng trở nên yên tĩnh.
Đó là sự tĩnh lặng của nỗi bi thương đè nén. Cũng là sự tĩnh lặng tàn khốc của chiến tranh.
sự tàn khốc của chiến tranh ở chỗ, nó sẽ dừng vì bi hoan cá nhân.
Chưa đầy hai ngày, tiên phong quân của Trương Nghĩa Ân đến.
Bọn chúng áp giải một đám bách tính đến trận.
Ra lệnh cho họ lấp đất.
Kẻ già yếu, phụ nữ trẻ con đều mặt, run rẩy gánh đất, tiến gần đến hào.
Binh sĩ thành lầu kéo cung giương dây, ánh mắt do dự.
Cố Thanh Yến ánh mắt sắc bén, vung lệnh kỳ liên tiếp quát: “Kẻ nào đến gần hào sâu, g.i.ế.c tha!”
“Kẻ nào trái lệnh, chém!”
“Bắn tên!”
Mưa tên bay xuống, một ai sống sót.
Ngày hôm , quân phản loạn áp giải bách tính tới.
Cố Thanh Yến vẫn mặt biểu cảm, lạnh lùng hạ lệnh.
Không ít binh sĩ tay kéo cung run rẩy, b.ắ.n trượt nhiều.
Dù , bách tính thành cuối cùng vẫn khó thoát khỏi kiếp nạn.
Chỉ còn những đứa trẻ ngây thơ, đất la t.h.ả.m thiết.
Ngày thứ ba, quân phản loạn áp giải thêm nhiều bách tính tới.
Lệnh kỳ vung lên, những mũi tên thưa thớt bay xuống thành. Đa binh sĩ, hoặc bỏ cung tên, hoặc suy sụp tinh thần, hoặc c.h.ử.i rủa ầm ĩ.
Cố Thanh Yến một lời, tiến đến nhặt cung, lấy tên.
Nhắm bách tính thành.
Thân trúng cổ độc nhiều năm, sớm còn chạm những thứ . Bởi càng giống hài đồng học b.ắ.n tên. Lần lượt nhắm, trượt, nhắm, trượt.
Cho đến khi b.ắ.n trúng một .
Rồi b.ắ.n trúng một nữa.
Chàng lặng lẽ những việc .
Bất chợt khiến nhớ đến “Cố Diêm Vương”.
Lạnh lùng đến mức .
Ngày thứ tư.
Quân phản loạn vẫn tới.
Khâu Dương, Cố Bình, Triệu Tổng binh tìm đến .
“A Yến. Cứ thế . Chàng , bây giờ bách tính trong thành đang gì về ?”
Cố Bình mím môi, tiếp lời Khâu Dương : “Cả triều đình nữa, tấu chương đàn hặc đại ca chất đầy cả long án…”
Triệu Tổng binh cũng thở dài theo: “Đại nhân gánh vác quá nhiều, lời bản tướng nên , cũng mặt mũi nào nhắc đến. Chỉ là những binh sĩ trướng, từng thà ngoài thành tử chiến. Càng ngày càng thể quản thúc.”
Tay Cố Thanh Yến quấn băng gạc trắng, cơn đau nhức khi kéo cung vẫn còn đó, tê dại và vô lực.
Chàng xoa xoa hõm hổ khẩu, ánh mắt lướt qua vẻ mặt lo lắng, ưu phiền bồn chồn của , liền hiểu …
Ba ngày.
Đã là giới hạn mà thể tranh thủ.
“Nếu , các ngươi hãy về chuẩn chiến đấu .”
Mọi chuẩn một rổ lời , thậm chí tiếc cả việc chuẩn ngăn cản . Nghe thấy lời , khỏi sững sờ.
Quân phản loạn thấy tên bay xuống từ thành lầu, cũng ngẩn trong chốc lát.
Sau đó cuồng hỉ, thúc giục bách tính đẩy nhanh việc lấp đất. Thậm chí còn lệnh cho bọn họ trực tiếp đẩy những t.h.i t.h.ể đó xuống hào.
Binh sĩ thành lầu từng cảnh tượng bên , nắm chặt trường qua đến trắng bệch.
Đó là sự phẫn nộ sự vô nhân đạo của bọn chúng, hơn nữa còn là sự hoảng sợ diễn biến của tình hình.
Quân phản loạn sắp công thành !
Mẫn Châu.
Diệp Loan Loan như một quả pháo nhỏ xông nhà, thấy cha đều đang ở trong sân, liền chạy thẳng tới.
“Cha! Mẹ! Con về !”
Diệp Thiên Dao lập tức sắc mặt đại biến.
Chàng vội vàng bước tới đón, xách cổ áo lưng Diệp Loan Loan, thật xa khỏi Quan Trân Trân.
Buông con xuống, Diệp Thiên Dao mở miệng rống lên, nhưng gắng sức kìm nén.
Chàng hạ giọng : “La hét cái gì! Không ở đế đô tiêu d.a.o khoái hoạt, con chạy về đây gì!”