Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-10-27 15:15:07
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhị đương gia trở về !
Cuối cùng cũng thể dẫn bọn họ xuống núi gây họa !
Bọn tiểu la hán ùn ùn kéo đến, Mân Châu Sơn náo nhiệt !
Các trại chủ các núi lân cận cũng chịu thua kém, mang theo những bảo bối tích cóp gần nửa năm, vác đao liên khóa sắt đến!
Bọn họ gì?
Đánh ... À , tỷ võ giao lưu chứ.
Nhớ năm xưa, Hồng Nhị đương gia liên tiếp thách đấu La Lão Lục, Tôn Lão Ngũ, Tiền Tứ Nương, Thất Lão Tam, những từng chứng kiến ai ngưỡng mộ, những từng thấy thì coi đó là tiếc nuối cả đời.
Tương truyền nàng thể lên vị trí Nhị đương gia, yếu tố quyết định chính là một cây loan nguyệt phủ sắc bén vô song.
Binh khí tầm thường gặp , chỉ chờ phế mà thôi.
Ể? Tại vẫn còn dám đến tỷ võ?
Đương nhiên là để đợi bồi thường khi binh khí phế .
Mân Châu Sơn bao che, đặc biệt là trong nội bộ bảy vị đương gia.
Gặp lúc Nhị đương gia tâm trạng , hoặc đ.á.n.h hăng say, Dương Tổng Phiêu Bả Tử sẽ bồi thường cực kỳ hậu hĩnh. Chỉ cần phất tay một cái, là thể chia cho bọn họ mấy mảnh sơn đầu!
Gì cơ? Hỏi bọn họ còn mang bảo bối gì ư?
Hối lộ... , phí báo danh đó nha.
Kẽ hở ai cũng tận dụng, tìm Hồng Nhị đương gia hẹn đ.á.n.h còn xếp hàng. Không lấy tấm bài phía , thì đợi đến kiếp nào đây.
Nhìn xem, Hồng Nhị đương gia đơn thương độc mã xông pha giang hồ, là nửa năm trời. Biết bao kẻ kịp chuẩn , ruột gan sớm hối hận xanh xám .
Tại căn nhà tranh giữa sườn núi
Ngoài hàng rào, đủ loại từ bốn phương tám hướng kéo đến, chen chúc đen nghịt thành một mảng bóng tối.
Thế nhưng ai dám bước sân nhỏ.
Chỉ vì trong sân . Tam đương gia, Tứ đương gia, Lục đương gia của Mân Châu Sơn, hoặc hoặc chờ đợi.
Người đến hiểu, hỏi xung quanh, "Huynh , tình hình ?"
"Nghe Nhị đương gia đụng kẻ cứng đầu, suýt mất mạng ."
"Xàm! Rõ ràng là Nhị đương gia cướp một nam nhân, đang Dương Tổng Phiêu Bả Tử trong nhà dạy dỗ!"
"Hô! Nhị đương gia bá khí!"
"Thật là nó bậy bạ! Ta tận mắt thấy, Nhị đương gia lão tử nàng ôm lên núi, đoán chừng tàn phế . Giờ chắc đang trong nhà lau nước mắt đó!"
"Thế thì t.h.ả.m thật..."
"Thảm thật..."
Bọn tiểu la hán đau lòng, từ nay sẽ còn ai dẫn bọn họ gây họa mà Đại đương gia trừng phạt nữa.
Các trại chủ cũng ngớ , mong đợi gần nửa năm, thì... cứ thế mà tàn phế ư?
Bất kể trong lòng nghĩ gì, bọn họ về phía căn nhà tranh với ánh mắt thất vọng, còn chút tiếc nuối.
Tình hình trong căn nhà tranh lúc , quả thực là đúng một nửa so với phỏng đoán của bọn họ.
Diệp Loan Loan đụng kẻ cứng đầu là thật, dạy dỗ cũng là thật, tàn phế... cũng là thể.
Vì nàng đang đối mặt với... lão cha bạo tính cách khó lý.
"Dám xuống giường thử xem, lão tử đ.á.n.h gãy chân ch.ó của ngươi!"
Chân nhỏ của Diệp Loan Loan chạm đất, lập tức rụt lên giường, ôm chặt.
Diệp Thiên Dao , quên chỉ nàng mà mắng, "Diệp Loan Loan, ngươi giỏi lắm ha. Vì một tên đoản mệnh, hai chỗ gãy xương, năm chỗ nội thương, vết đao vết kiếm... nữa, một mảnh thịt nào lành lặn. Ngươi xem xem, còn dáng nữa !"
"Cha, đây là con gọi là bạt đao tương trợ!" Diệp Loan Loan phục cãi , hỏi, "Cha, Duyên Chi ca ca, Duyên Chi ca ca thế nào ạ, La thúc xem qua ?"
"Ca ca, ca ca cái thá gì." Diệp Thiên Dao nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây tất cả, càng thêm bực bội, "Lão tử với nương ngươi, chỉ sinh mỗi đồ nhóc con là ngươi thôi!"
Lão cha thể giao tiếp nữa !
Diệp Loan Loan đề nghị, "Cha, cân nhắc dùng chút hoa cúc ?"
Lời hỏi thăm thiện như , đổi là một đôi mắt rực lửa giận dữ trừng .
Diệp Loan Loan xìu xuống, "À, trời thật là nóng. Cha, con khát."
Diệp Thiên Dao đến bàn cầm lấy ấm , Diệp Loan Loan một cái, lạnh lùng , ngửa đầu tự uống hết.
Uống sạch, uống cạn. Uống đến mức còn một giọt nào.
Nàng sợ là một lão cha giả!
Diệp Loan Loan thể khuyên lão cha , đành tự nhủ nhịn .
Nàng ngọt ngào, "Cha, Cố Duyên Chi rốt cuộc thế nào ạ. Con thăm ."
"Được thôi." Diệp Thiên Dao tức giận đến bật , "Lão cha già , ngăn ngươi. Ngươi dám , lão tử đ.á.n.h gãy chân !"
Diệp Loan Loan trợn tròn mắt, "!!!"
Cha, con khuyên !
Thật , Cố Thanh Yến tỉnh cả Diệp Loan Loan.
Và lập tức đề xuất gặp nàng.
Tuy nhiên, Diệp Thiên Dao vô tình từ chối.
Cố Thanh Yến khi bình tĩnh , cũng hiểu rõ chuyện.
Diệp Thiên Dao là cha của Loan Loan.
Ai mà thấy con gái vì một nam nhân, hơn nữa là một nam nhân ẩn trong thạch động, còn giả dạng nữ nhân mà trọng thương, trong lòng cũng thể bình tĩnh, càng khó nửa phần thiện cảm với nam nhân đó.
Diệp Thiên Dao ngăn cản thăm nom, cũng là vì thương con gái.
Từ chỗ La Hành Hổ , Diệp Loan Loan tuy thương thế phức tạp, nhưng chỉ cần tịnh dưỡng hơn một tháng là thể hồi phục, Cố Thanh Yến lúc mới thở phào nhẹ nhõm. Dù , đích thấy Diệp Loan Loan một , nhưng hiện tại cũng chỉ thể cố gắng kiềm chế tâm tư.
Dù thì hiện tại Diệp Thiên Dao chỉ là nhất thời phẫn nộ. nếu cố tình thăm, trái sẽ gây sự chán ghét, ngược với ý định ban đầu của .
Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (một chút nhẫn nại sẽ hỏng đại sự).
Cố Thanh Yến suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng quyết định xuống núi.
Khi La Hành Hổ báo chuyện cho Diệp Thiên Dao, Diệp Thiên Dao xuống nửa sườn núi, liền đầu căn nhà tranh, tức tối tìm Cố Thanh Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-noi-son-da/chuong-83.html.]
Thằng nhóc con hổ!
Con gái lão tử còn giường bệnh, thằng nhóc ngươi chuồn ư?!
"Lão La , ngươi ?"
Diệp Thiên Dao bước cửa buông lời đầy mùi t.h.u.ố.c súng.
Cố Thanh Yến dường như hề , thấy oai phong xuống bên bàn, liền tiến lên cung kính pha , giải thích cũng hề vội vàng.
"Bá phụ hẳn , vãn bối từ Đế Đô mà đến. Chuyến của vãn bối, chính là vì nạn lụt ở Thấp Châu. Dân chúng gặp tai ương nơi nương tựa, vãn bối yên, vì dám tham lam an nhàn quá lâu."
Diệp Thiên Dao hừ lạnh một tiếng, liếc một cái, "Người trẻ tuổi, mặt bớt giả dối . Cứu mạng ân nhân gần ngay mắt mà còn thể bỏ mặc màng, lời , ngươi sợ lưỡi líu ."
Trà nước đưa đến mi mắt, Diệp Thiên Dao thấy cũng nhận, Cố Thanh Yến thấy lúng túng, đặt chén nơi Diệp Thiên Dao thể với tới.
Lời tuy chỉ ba phần thật, nhưng Cố Thanh Yến Diệp Thiên Dao ý sâu xa gì khác, chỉ là hài lòng với , vì trong lòng thành kiến.
"Vãn bối Loan Loan cần tịnh dưỡng, nên quấy rầy, vì dám mạo đến thăm."
Cố Thanh Yến toạc việc Diệp Thiên Dao cố tình ngăn cản, giọng điệu thành khẩn , "Vãn bối đường Loan Loan chiếu cố nhiều, chư vị Mân Châu Sơn giúp đỡ, há lý nào cảm ơn? Chỉ là một là vãn bối công vụ bận rộn, hai là vật gì quý giá, vài lời khó lòng bày tỏ tấm lòng. Đợi chuyện cứu trợ thiên tai xong xuôi, vãn bối nhất định sẽ mang trọng lễ đến tận cửa tạ ơn."
"Cảm ơn? Ta thấy chắc ."
Diệp Thiên Dao hổ mục trừng lớn, chằm chằm , "Ngươi sắp c.h.ế.t . Ngươi rõ ràng sống bao lâu, mà còn chịu sớm chia tay với con gái . Dắt mũi con bé đường c.h.ế.t, rốt cuộc ngươi ý đồ gì?!"
Cố Thanh Yến trong lòng chua chát, mấp máy môi, "Ta cứ nghĩ, thể bảo hộ nàng một đoạn đường."
Hắn cứ nghĩ, thể bảo vệ nàng bình an về nhà.
.
Đây chính là tư tâm lúc ban đầu của .
cũng chính tư tâm , suýt nữa hại nàng.
Diệp Loan Loan Cố Thanh Yến rời Mân Châu Sơn, là chuyện của hai ngày .
Nghe La thúc , thể ăn thể uống, một hai ngày nữa c.h.ế.t .
La thúc còn , Cố Thanh Yến là cùng với đội ngũ y sư và đội d.ư.ợ.c thảo của Diệp gia d.ư.ợ.c hành đến Thấp Châu nghĩa chẩn.
Vậy là Diệp Loan Loan cũng chẳng gì lo lắng nữa, chống gậy ngoan ngoãn leo trở giường.
Cha nàng cũng thật là, mà buông lời rằng, nếu nàng ngoan ngoãn ở mười ngày nửa tháng, thì sẽ đuổi đến Thấp Châu đ.á.n.h gãy chân Cố Thanh Yến!
Cha, đây là cố ý thương mệnh quan triều đình, là tù ?!
Ôi, vì lão cha mù pháp luật, nàng trả giá quá nhiều!
Loạn, thì dị tượng sinh.
những gì mắt thấy tai đường , phá vỡ nhận thức của Cố Thanh Yến.
Y theo d.ư.ợ.c hành Diệp gia về phía Bắc, dù gặp dân chạy nạn loạn phỉ, đều giao chiến với họ.
Thậm chí còn nhắc nhở họ những con đường khó , nơi nào thể đến Tháp Châu nhanh nhất.
Có thể thấy d.ư.ợ.c hành Diệp gia danh tiếng hiển hách, nhưng lòng dân.
Lại nghĩ đến Diệp Thiên Dao hảo cảm với y, nhưng nguyện ý để hộ tống y đến Tháp Châu, lẽ cũng chính vì mong những bách tính thể sớm ngày an trí thỏa đáng.
Chuyện lớn nhỏ, ân oán phân minh.
Không gì hơn thế.
So với sự hỗn loạn trật tự trong Mân Châu, Tháp Châu nghi ngờ gì chính là địa ngục.
Cố Thanh Yến đặt chân vùng đất đầy rẫy xác c.h.ế.t đói, ngay đó bận rộn dẹp yên một trận phong ba cướp lương thực.
“Ngươi cuối cùng cũng đến !”
Kỷ Ôn Nhàn cầm quả trứng gà nóng hơ lên khóe mắt, “Ngươi , dân chạy nạn bên ngoài đều như phát điên, chuyện đầu tiên xảy . Bổn công tử thấy họ gặm vỏ cây, ăn đất quan âm, khi nào ngươi mới đến, bèn mở quán cháo , ai ngờ họ một hai... thật lòng của !”
“Ngươi vất vả , Ôn Nhàn,” Cố Thanh Yến xem những bức thư mà Hôi Vũ, Tiểu Thiên đưa tới, hỏi, “Tri Châu, trú quân ở đây , thấy ai quản lý?”
“Đừng nhắc đến nữa. Ngày đầu tiên đến, thấy họ xua đuổi già yếu phụ nữ và trẻ em, cho gần phủ nha, bèn tiến lên vài câu. Ai ngờ những quan viên đó liền trốn . Nói rằng triều đình phái đến, những kẻ rượu túi cơm manh như họ giúp gì thì gây thêm phiền phức.”
Kỷ Ôn Nhàn tức giận, cẩn thận dùng lực quá mạnh, mắt đau đến nhe răng trợn mắt, “Ta thấy, rượu túi cơm manh là thật, giúp gì là giả. Quá mức ngang ngược !”
“Có chủ tử chống lưng, khó tránh khỏi ngang tàng.”
Cố Thanh Yến lượt đốt những bức thư xong, hỏi Hôi Vũ, “Gần đây tin tức gì của La Sát Vệ ?”
“Có ám tín. La Sát Vệ tra nơi của Sát Thủ Lâu, sẽ tiêu diệt trong vài ngày tới.” Hôi Vũ thuận thế nhắc đến một chuyện khác, “Ngoài , ám thám báo về, hòa thượng trốn về Đế đô. E rằng thừa tướng tiếp theo sẽ đại động tác.”
“Hắn dám,” Cố Thanh Yến khẽ , “Đã dùng hết át chủ bài, sẽ mất quyền lực. , ngày xảy hỏa hoạn quan thuyền, viên thiết cầu xuất hiện manh mối nào ?”
Tiểu Thiên lộ vẻ hổ thẹn, “Hải Thù Bang là do của thừa tướng đưa. Thuộc hạ vô năng, thể tra manh mối từ phía thừa tướng.”
“Vậy thì đổi chỗ khác mà tra,” Cố Thanh Yến chỉ chiếc hộp gỗ mang , “Trong là pháo trúc, một nửa mang đốt, một nửa bổ phân tích nguyên liệu.”
“Đốt ?” Tiểu Thiên mở hộp gỗ, hiểu, “Chủ tử, thứ đốt thế nào?”
Cố Thanh Yến lướt mắt qua chiếc hộp gỗ, ánh mắt bâng quơ.
Khụ khụ, y nhiều việc đến . Nhớ để Tiểu Địa trả bạc mà quản sự Diệp gia giúp ứng là lắm . Chuyện vặt vãnh , quên hỏi... cũng là lẽ thường, ?
“...Cái mà cũng , tùy tiện tìm một đứa trẻ con bên ngoài dạy ngươi.”
Xoạt xoạt xoạt
Tiểu Thiên lập tức nhận về một đống ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn khinh bỉ, “...”
Rõ ràng đều , tại tấn công tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của y.
Kỷ Ôn Nhàn thấy họ bàn bạc công việc gần xong, bỏ quả trứng gà nguội lạnh xuống, hỏi đến chuyện vẫn canh cánh trong lòng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Duyên Chi, Loan Loan ? Nàng cùng ngươi?”
“...” Chẳng lẽ , cha của Loan Loan ngay cả mặt cũng cho bọn họ gặp, huống chi là để nàng đến Tháp Châu.
Sự im lặng ngắn ngủi của Cố Thanh Yến khiến nỗi lo lắng trong lòng Kỷ Ôn Nhàn càng khó kìm nén, nghi vấn tuôn như thác, “Nàng gặp chuyện gì ?! Sau Ngọa Long Trấn các ngươi rốt cuộc gặp chuyện gì?! Duyên Chi, ngươi thật với !”
“Loan Loan quả thật thương,” Cố Thanh Yến sợ y nghĩ sai, bèn giải thích đơn giản, “Nàng đến, là vì Diệp bá phụ giữ dưỡng thương. Đại phu tĩnh dưỡng hơn một tháng là sẽ .”
Nhớ đến sự quan tâm vượt mức bình thường của Kỷ Ôn Nhàn đối với Diệp Loan Loan, Cố Thanh Yến thêm điều gì đó, nhưng đối diện với đôi mắt hoa đào vẫn còn sưng đỏ của y.
Cuối cùng y đành do dự.
Nén xuống nỗi hổ thẹn trong lòng, Cố Thanh Yến cụp mắt , “Còn về chuyện xảy Ngọa Long Trấn... Ôn Nhàn, đợi đến khi Tháp Châu xong việc, chúng hãy chuyện.”
Kỷ Ôn Nhàn nhạy cảm nhận , y dùng từ “ , trò chuyện ”, mà là “ chuyện”.
Ánh mắt y chợt tối sầm, đối diện với gương mặt phong trần của Cố Thanh Yến, Kỷ Ôn Nhàn , “Được. Tháp Châu xong việc, chúng hãy chuyện.”