Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 92:tử?!
Cập nhật lúc: 2025-10-27 15:15:17
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Loan Loan quả là hiếu kỳ.
Nàng nào xảy chuyện gì, chỉ cảm thấy tên râu quai nón hôm nay tính tình đặc biệt .
Ai ngờ hỏi , liền trừng mắt một cái mấy thiện cảm.
Diệp Loan Loan gãi gãi gáy, thấy tên râu quai nón khó hiểu, còn chút an lòng.
Phải, cứ như mới là bình thường mà.
Tiểu cô nương giỏi che giấu, tâm tư rõ ràng đến thế.
Cố Thanh Yến chẳng hề nghi ngờ, Dương Uy ở bờ vực nổi điên.
Chàng con rắn cạp nong đang lười biếng, cất tiếng nhắc nhở: "Loan Loan chẳng nấu canh rắn ? Trời gần đến chính ngọ ..."
Diệp Loan Loan ngẩng đầu , mặt trời bóng thể đúng hơn nữa.
Nàng vội vàng về hướng nhà bếp, giọng vẫn còn chút phiền não: "Ai da ai da, quên mất thời khắc chứ."
Cố Thanh Yến bất giác mỉm .
Dương Uy khoanh tay, liếc : "Ngươi đuổi Loan Loan , gì với ? Có chuyện gì mà nàng thể ?"
Cảm xúc bộc lộ ngoài, giờ khắc đều thu .
Giờ phút , mới chính là vị Đại đương gia Mẫn Châu Sơn uy chấn nam bắc .
Khóe môi Cố Thanh Yến khẽ cong, về phía núi xa, chậm rãi : "Đại đương gia... tựa hồ nhiều bí mật."
"Hừ."
Dương Uy lạnh một tiếng, sắc mặt bỗng nhiên trở nên sắc bén: "Cố đại nhân đây là chạy đến Mẫn Châu Sơn của để điều tra án ? Chẳng lẽ, còn đặc biệt vì Dương mỗ mà tới thành?!"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Đại đương gia đùa ."
Cố Thanh Yến ngừng một chút, hai tay chắp lưng, tốc độ vẫn nhanh chậm: "Thành thật mà , đây chính là thành ý của tại hạ. Tại hạ cũng ý định đào sâu bí mật của Đại đương gia."
Dương Uy chuyện chẳng khách sáo như : "Các ngươi, bọn sách, chuyện ai nấy đều thích vòng vo. Lão tử bí mật, ngươi rốt cuộc gì."
"Loan Loan việc của Đại đương gia."
Cố Thanh Yến xoa xoa đầu ngón tay, ánh mắt trầm xuống: "Nếu một ngày, việc Đại đương gia , tổn thương nàng , thì nam bắc hai đường liệu còn Mẫn Châu Sơn nữa , tại hạ e là rõ ."
Dương Uy mắt hổ trừng một cái, giọng chợt cao thêm tám độ: "Ngươi đang uy h.i.ế.p lão tử?!"
Cố Thanh Yến mang theo ba phần ý , đầu : "Tại hạ lòng sốt ruột, ngôn từ phần thích đáng. Đại đương gia chi bằng thế , Loan Loan ở Mẫn Châu Sơn tiêu d.a.o một ngày, Cố Thanh Yến nguyện vì Mẫn Châu Sơn hộ giá một ngày."
"Ngươi tiểu tử ," Dương Uy một quyền giáng xuống vai , nhưng Cố Thanh Yến nghiêng tránh . Dương Uy cũng tức giận, nắm đ.ấ.m thuận thế đập lòng bàn tay , lớn : "Hảo tiểu tử!"
Cố Thanh Yến đó, quát giận, khen cũng chẳng tự mãn, quả thực là phong thái bất kinh vinh nhục.
Dương Uy càng càng hài lòng.
Thu nụ , cũng nghiêm mặt với Cố Thanh Yến: "Nếu quả thật ngày đó, cần ngươi tay. Lão tử đích dỡ tan Mẫn Châu Sơn, cũng sẽ để ai tổn thương nha đầu dù chỉ nửa phần."
Đôi mắt quang minh lạc, cũng khiến Cố Thanh Yến rõ mồn một.
Đó đích thực tình , cũng chẳng tình yêu nam nữ, càng tình .
nồng đậm đến mức khiến thể phớt lờ.
Có lẽ, nó nên gọi là... che chở.
Thế là đủ .
Cố Thanh Yến liếc mắt sang bên, về một hướng nào đó núi: "Những kẻ Loan Loan g.i.ế.c ở đồi mồ ..."
Ánh mắt Dương Uy khó hiểu lên, Cố Thanh Yến nụ nhạt : "Những binh khí , Đại đương gia chi bằng xử lý thích đáng. Cứ giữ , rốt cuộc cũng là phiền phức."
Ngày hôm .
Đoàn Cố Thanh Yến chuẩn xuống núi.
Diệp Thiên Dao khi về nhà hôm qua, đặc biệt nhờ Dương Uy nhắn lời. Chuyện Diệp Loan Loan từng trọng thương, tất cả đều giữ kín trong lòng. Nếu , đừng hòng bước một bước cửa lớn Diệp gia.
Bởi , chuyến viếng thăm của bọn họ, danh nghĩa là để đưa Diệp Loan Loan về nhà.
Trong nhà tre.
Tiểu Thiên thu dọn hành lý xong, cầm một thứ hỏi Cố Thanh Yến: "Chủ tử, tấm chăn mỏng cần mang theo ?"
Cố Thanh Yến bộ y phục tím bước , hỏi: "Tiểu Thiên, ngươi thấy bổn quan bộ , trông thế nào?"
Tiểu Thiên liếc y phục đỏ thẫm, xanh lam, đen, trắng ghế tựa êm ái, đến bộ thứ năm , vẫn thành thật : "Chủ tử dung mạo phi phàm, mặc gì cũng đều ."
Cố Thanh Yến, "..." Năm đó giữ , vì là Tiểu Địa.
"Thôi , cứ mặc bộ ."
Cố Thanh Yến vuốt vuốt tay áo, lúc mới đến tấm chăn mỏng trong tay Tiểu Thiên. Chính là chiếc chăn mỏng tối hôm đó ngắm pháo hoa xong, tiểu cô nương nhét cho đắp về.
Ngày hôm Tiểu Thiên cất , vẫn từng xem kỹ.
Chàng khẽ chạm giữa trán con hổ đầu to ngây thơ đáng yêu, Cố Thanh Yến khỏi bật : "...Hóa là một tiểu hổ."
Trông vài phần thần thái giống nàng.
Tiểu Thiên thấy vẻ mặt vui vẻ, thử hỏi: "Chủ tử, chúng mang theo nhé?"
Cố Thanh Yến lắc đầu : "Không cần, cứ trả về ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-noi-son-da/chuong-92tu.html.]
Vì đặc biệt thêu tặng tiểu cô nương, nó nên ở nơi mà nó thuộc về.
"Ồ, thuộc hạ sẽ mang trả cho Diệp cô nương."
"Khoan "
Cố Thanh Yến gọi Tiểu Thiên , vốn định bảo trực tiếp mang về chỗ cây cổ thụ, nhưng vô tình liếc thấy tấm chăn, dường như thấy con hổ đó nhảy nhót.
Chàng nheo mắt : "Tiểu Thiên, đưa tấm chăn cho ."
Tiểu Thiên hiểu, nhưng vẫn đưa lên.
Con hổ nhỏ mặt chăn, vẫn đá, dường như đang lười biếng phơi nắng, hề ý định động đậy.
Cố Thanh Yến nghiêng tấm chăn mỏng, theo độ cong biến đổi, con hổ nhỏ mặt chăn tảng đá lớn, đuôi vểnh lên, móng vuốt vẫy trong trung, đang trêu đùa bươm bướm.
Tiểu Thiên khẽ tặc lưỡi: "...Chủ tử, đây..."
"Đây là thêu hai mặt," Cố Thanh Yến kỹ công thêu, bố cục, cách thể hiện màu sắc của tấm chăn, trong đầu lướt qua vô tạp ký, lâu mới chần chừ : "...Thậm chí thể là, thêu tỳ bà."
Vẫn ôm tỳ bà nửa che mặt.
Tên gọi Thêu tỳ bà, lấy từ đó mà .
Nó lấy "ẩn diệu" tuyệt kỹ, nổi tiếng trong thời loạn. Cũng vì kỹ nghệ khó truyền , dần dần thất truyền.
Ngày nay, Thêu tỳ bà ngay cả ở Đế Đô cũng mấy khi thấy.
Người kỹ thuật tinh xảo, cũng chỉ còn một hai trong cung đình.
Không ngờ, hôm nay thể gặp ở một nơi hẻo lánh.
Tiểu cô nương , đây là Tứ đương gia thêu ?
Có lẽ những lời với Dương Uy, nên sửa .
Người bí mật , mà là tòa Mẫn Châu Sơn .
Đêm tiệc đó, bố trí phòng thủ núi, từ chướng ngại vật đến cạm bẫy, từ tấn công phòng thủ đến tuần tra góc c.h.ế.t, sớm vượt xa ý thức phòng bình thường của cường đạo.
Giờ đây, tấm Thêu tỳ bà trong tay , càng khó để giải thích một như thể rơi cảnh cướp.
Lại còn đầm lầy độc vật khắp nơi, rừng đá lộn xộn giam vô hình .
Tất cả đều quá cổ quái.
"Chủ tử, tấm chăn , chúng trả trả đây?"
Tiểu Thiên gãi gãi đầu, cắt ngang tư duy theo quán tính của Cố Thanh Yến.
"...Trả."
Ngón tay lướt qua đuôi con hổ nhỏ, giao tấm chăn cho Tiểu Thiên: "Gần đỉnh núi một cái sân nhỏ, ngươi đặt nó trở cây cổ thụ ."
Thôi , bí mật nhiều hơn nữa thì .
Chỉ cần tiểu cô nương thích ngọn núi , gì thể dung chứa.
Mẫn Châu là một nơi phong tục thuần phác.
Diệp gia cũng là một đại gia tộc khá danh vọng.
Nửa năm gặp, một đám quen, hàng xóm láng giềng thấy Diệp Loan Loan, vẫn nhiệt tình chào hỏi.
Đi hết vài con phố, còn tới cửa nhà, Diệp Loan Loan tay trái xách gà, tay ôm bánh gạo.
Cố Thanh Yến và Kỷ Ôn Nhàn cũng chẳng khá hơn là bao.
Để giúp Diệp Loan Loan san sẻ, hai thể là từ công tử phong nhã tức thì biến thành bán hàng rong.
Đây vẫn là kết quả của thịnh tình khó chối từ.
Ba cứ thế đỗi gần gũi mà bước cửa lớn Diệp gia.
Diệp Thiên Dao và Quan Trân Trân cũng tình cờ, hôm nay đều đang thảnh thơi ở nhà. Chứng kiến một mặt đặc biệt chật vật của Cố Thanh Yến và Kỷ Ôn Nhàn.
"Con bé , thể để khách cầm đồ chứ?"
Dù là quở trách nhẹ nhàng, từng cử chỉ hành động của Quan Trân Trân đều đặc biệt mắt.
" ." Diệp Thiên Dao vô điều kiện về phía thê tử: "Con bé ngoài hoang dã một chuyến, dạy dỗ cái gì cũng quên hết . Trân Trân đừng giận, lát nữa sẽ dạy dỗ nó tử tế."
"Diệp Thiên Dao!"
Quan Trân Trân cảnh cáo trừng mắt một cái: "Giờ là cảnh gì, thể tiết chế một chút ."
Diệp Thiên Dao ngủ thư phòng, liền chớp chớp đôi mắt to, dứt khoát nhận thua.
Nhìn vò rượu mắt, khá nể mặt mà khen một câu: "Tề Châu Lão Diếu? Đây đúng là hảo tửu. Lão phu từng uống qua vài , đến giờ vẫn còn nhớ nhung. Ngươi tiểu tử , tệ!"
Kỷ Ôn Nhàn khiêm tốn một tiếng: "Bá phụ bá mẫu thích là ."
So với sự nhiệt tình của , vẻ quá đỗi tĩnh lặng.
Diệp Thiên Dao thấy Cố Thanh Yến ngay cả một tùy tùng cũng mang, một đến, những thứ hàng xóm tặng cũng dỡ xuống, mà hai tay .
Sao , Mẫn Châu Sơn rượu thịt.
Dỗ dành khuê nữ nhà , còn đốt pháo hoa vang vọng suốt nửa đêm.
Đến Diệp gia của , thì nghèo ?