Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-10-28 02:51:17
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không ân, thì là tình

Trên đường về vẫn bằng thuyền nhỏ.

Gió đêm mát lạnh thổi qua, nước b.ắ.n mạn thuyền, dập dềnh xao động.

Diệp Loan Loan Loan dụi mũi, dịch giữa khoang thuyền một chút. Nàng quấn chặt áo, ôm cánh tay chống lạnh.

Bất chợt, lòng bàn tay nàng chạm vật cứng.

Mộc bài Tường Vân.

Ôi, nàng vốn định tìm Kỷ Ôn Nhàn để "gửi bạc" chứ.

giờ thì...

Diệp Loan Loan đang ở mũi thuyền, trong đầu khỏi nhớ lời .

Gả cho ?

Nàng nếu gả cho , cũng là cửa hàng của nhà , ăn thì ăn, uống thì uống.

Biết rõ Kỷ Ôn Nhàn chỉ là đùa giỡn nàng. Biết rõ " cũng thể ăn thì ăn, uống thì uống" chính là ý định "gửi bạc" của nàng.

hiểu , khi lời .

Diệp Loan Loan luôn cảm thấy nếu nàng nhắc đến chuyện "gửi bạc", thì giống như đang chiếm tiện nghi của .

Điều đó khiến lòng nàng khó chịu.

Lòng bàn tay mập mạp cách lớp áo, gạt gạt mộc bài, gạt đến góc dựa eo.

Diệp Loan Loan rụt cổ, ngủ gật.

Trong lúc mơ màng lật , cẩn thận mộc bài cấn , nàng vô thức nhíu mày, "Lại cấn . Chờ về , về sẽ cất ngươi ."

Nàng lẩm bẩm trong khoang thuyền.

Ở đầu thuyền , bóng thổi gió lạnh hồi lâu, cuối cùng cũng động tĩnh.

Kỷ Ôn Nhàn cúi đầu, từ trong lòng móc một thứ.

Đèn lồng ở mũi thuyền tuy nhỏ, nhưng cũng sáng rõ.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay nâng một xâu ngọc bội.

Sợi dây tơ đỏ dài xuyên qua lỗ, ở giữa là một mặt trăng khuyết màu trắng lạnh.

Mặt trăng khuyết nhỏ nhắn tinh xảo, kỹ bên trong còn khắc một dấu ấn tường vân nhỏ.

Nếu quen thẻ ngọc tường vân mà thấy, chỉ cần chút tinh ý sẽ nhận hai vật chất liệu như đúc.

Kỷ Ôn Nhàn ngắm nghía hồi lâu, khép hờ mắt. Nắm đ.ấ.m lặng lẽ siết chặt.

Đột nhiên, chợt giơ tay lên.

Tựa hồ giây lát , xâu ngọc bội sẽ chìm xuống đáy nước.

bàn tay khẽ run rẩy, thủy chung động tác tiếp theo.

Chốc lát .

Kỷ Ôn Nhàn thất thần thu tay về.

Dù cho thể tặng .

nếu vứt bỏ ngọc bội.

Phảng phất sẽ vứt bỏ cả những chuyện cũ qua.

Chàng rốt cuộc, vẫn là nỡ.

Ngày hôm .

Diệp gia.

Sáng sớm ồn ào bao nhiêu.

Thì buổi trưa yên tĩnh bấy nhiêu.

Nói , tất cả đều liên quan đến một .

, mới rời khỏi thư phòng của chủ viện.

“Vô lý! Quá vô lý!!”

Diệp Thiên Dao một chưởng đập xuống bàn, mặt đầy giận dữ, “Con gái chỗ nào , hả! Thằng nhóc dám từ hôn! Trân Trân nên cản ...”

“Hôn ước của bọn chúng, vốn dĩ là do ngươi say rượu bừa. Một vật đính ước, hai hôn thư. Nay lễ nghi từ hôn của Ôn Nhàn tiểu tử , sai chút nào. Chẳng lẽ, ở ngươi?”

Quan Trân Trân đầu cũng ngẩng, vẫn ung dung lật giở trang sách.

Diệp Thiên Dao nghẹn lời, trong lòng vẫn bất bình.

Hóa còn trông cậy tiểu tử Kỷ gia, chuyện thật khiến thất vọng quá đỗi!

“Mấy hôm hai đứa còn bao, thằng nhóc trở mặt cũng quá nhanh ! Nha đầu Loan Loan mà chuyện ... ! Ta còn tìm thằng nhóc . Muốn từ hôn, cũng Diệp gia từ hôn mới đúng!”

“Lão Diệp ngươi

Quan Trân Trân đỡ trán, ánh mắt thêm vài phần bất đắc dĩ, “Ngươi đừng gây khó dễ cho Ôn Nhàn tiểu tử nữa. Với cái đứa con gái mà ngươi nuôi nấng , ai dám cho nó chịu thiệt thòi!”

Hai cha con nhà ngươi, đứa nào cũng ngốc nghếch!

“Sáng nay Ôn Nhàn tiểu tử cho đưa một tòa đèn lồng hình ảnh cao sáu thước tới, tặng cho nha đầu Loan Loan. Kết quả ngươi đoán xem thế nào?”

Quan Trân Trân đặt sách xuống.

Nàng liếc một cái đầy ẩn ý, tiếp, “Cái đứa con gái nhà ngươi, thích đồ vật hiếm lạ cỡ nào ngươi cũng đó. Tòa đèn hình ảnh đưa đến viện của nó, nó cho ... trả về .”

Diệp Thiên Dao đến đây, lập tức bước nhanh trở .

Chàng kéo một chiếc ghế đến án thư, đối diện nàng gãi gãi đầu, “Trân Trân ý là... là con gái chúng thủy loạn chung khí ư?!”

“Thủy loạn chung khí, dùng như . Ngươi học cho tử tế thì ít dùng từ bừa bãi .”

Quan Trân Trân dịch bút mực nghiên mặt , dặn dò, “Tóm , chuyện là hai cha con ngươi với Ôn Nhàn tiểu tử. Ngươi đừng gây thêm phiền phức nữa.”

“Ta lời Trân Trân.”

Diệp Thiên Dao hì hì, nắm lấy tay Quan Trân Trân đặt lòng bàn tay , “Giới trẻ bây giờ thật là thể thống gì. Đâu như lúc chúng . Trân Trân, nhất định sẽ đối với cả đời, thủy chung như nhất.”

“Ai ngươi dùng từ bừa bãi .”

Quan Trân Trân liếc một cái, khóe môi kìm cong lên.

Khẽ cúi đầu, sắc mặt nàng chợt đại biến.

Vụt một cái hất tay Diệp Thiên Dao , Quan Trân Trân vội vàng nhặt cuốn sách đè lên, vuốt phẳng nếp nhăn, kìm tức giận , “Diệp Thiên Dao! Đã bao nhiêu , đừng loạn án thư của . Ngươi xem cuốn sách , ngươi hỏng nông nỗi nào !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-noi-son-da/chuong-97.html.]

“Chỉ lo , nên thấy sách mà.”

ngọt ngào thế nào, cũng che giấu Diệp Thiên Dao lý lẽ yếu kém, cẩn thận , “Trân Trân đừng giận. Cuốn sách tên là gì, sẽ mua cho một cuốn khác về.”

Lần nào cũng gây chuyện nhiều nhất, nhận nhanh nhất.

Lời Quan Trân Trân đến chai cả tai.

Mua mua mua, thứ gì cũng thể mua .

“Ngươi nghĩ cuốn sách là rau cải trắng ư. Đây là Bách Sơn Tạp Lục do tiểu tử Diên Chi tặng, nghiên mực ngươi đổ, giấy tuyên thành hỏng, bút gãy cộng , đều quý giá bằng cuốn sách .”

Ánh mắt quét qua mặt bàn, Quan Trân Trân nhanh chóng chỉ Diệp Thiên Dao , “Ngươi bây giờ, lập tức ngay và luôn, lùi cho mười bước. Không gần án thư!”

Hầu như lời nàng dứt, Diệp Thiên Dao liền cùng và ghế lùi về , lùi mãi cho đến tận cửa.

Chàng dựa cửa ngoan ngoãn, ấm ức , “Trân Trân, bớt một bước ?”

Mới chín bước thôi mà.

Cái đôi chân dài đáng ghét của .

“Ngươi cứ ở đó .”

Quan Trân Trân qua loa với tên ngốc nghếch , cúi đầu thu dọn những cuốn sách đó.

Nếu để hỏng, nàng cũng lấy .

Trái tim Diệp Thiên Dao, lập tức lạnh buốt.

Vợ thèm để ý .

Vợ một ánh mắt cũng thèm .

Vợ chỉ những cuốn sách , .

Rõ ràng đó còn ngọt ngào nắm tay mà...

Hừ, đều tại cái thằng nhóc thối tha nhà họ Cố!

“Trân Trân ,” ánh mắt Diệp Thiên Dao vẫn dõi theo nàng, miệng bắt đầu lời gièm pha, “Cái thằng nhóc nhà họ Cố đó là đồ , tuyệt đối đừng để lừa bịp. Hắn ý .”

“Ừm, .”

Quan Trân Trân đặt sách giá sách Cố Thanh Yến sắp xếp gọn gàng, thong thả ôm Bách Sơn Tạp Lục xuống, “Tạm thời đến lễ mắt. Cứ lấy những cuốn sách , nha đầu Loan Loan theo về một chuyến, tiểu tử nhà họ Cố thể tặng nhiều đồ như , là ân, thì là tình. Lão Diệp ngươi xem, sẽ là loại nào?”

Diệp Thiên Dao ngờ lửa cháy nhanh đến , thoắt cái bén .

Lòng bàn tay xoa xoa đùi, giành , “Chắc chắn là vì thằng nhóc chột . Trân Trân quên ? Trước nha đầu Loan Loan Đế đô, một thằng nhóc thối tha từ chối ? Chính là thằng nhóc nhà họ Cố điều . Hắn chắc chắn là đầu phát hiện cái của con gái chúng , nên chột !”

“Bịa , ngươi cứ bịa tiếp .”

Quan Trân Trân hừ lạnh một tiếng, “Sớm , chuyện hôn nhân đại sự là thuận theo ý nguyện của đôi bên. Hơn nữa, tiểu tử Diên Chi từ nhỏ trúng cổ. Hắn vì từ chối, mở d.ư.ợ.c hành nhiều năm như , ngươi thấy ít ?”

Diệp Thiên Dao trợn mắt, “Hắn ngay cả chuyện trúng cổ cũng với ?”

“Ừm, còn hỏi Vu tộc ,”

Quan Trân Trân đặt sách xuống, cầm bút ghi chép cuốn sổ trắng bên cạnh, thanh đạm , “Ngươi để ý một chút, thể giúp đỡ một tay.”

Vu tộc...

Giúp đỡ một tay...

Diệp Thiên Dao mấp máy môi, càu nhàu , “Vợ ơi còn từng quan tâm như .”

Loại dấm nào cũng ăn.

Lại còn ăn dấm kể thời gian.

Quan Trân Trân như , “Được thôi, chúng hãy chuyện. Một tháng nay, ngươi sáng tối về, gì thế?”

Diệp Thiên Dao lập tức cảm thấy đau đầu.

Vợ quan tâm theo kiểu kiểm tra công việc, nếu là tháng bây giờ, đều vui vẻ báo cáo chi tiết sót một chữ.

Sao cứ nhằm đúng chuyện của một tháng mà hỏi chứ.

Không đỡ nổi mà đỡ nổi.

“Ôi, chẳng là vì chuyện d.ư.ợ.c thảo mất cắp .”

Diệp Thiên Dao trán đổ mồ hôi lạnh nhưng dám lau, giả ngây ngô , “Quanh co nửa năm trời, chẳng đều đang ồn ào tổ chức một đại hội gì đó ở Đế đô để bàn bạc ? Chuyện xảy ở phía bắc của chúng , đến lúc đó đến địa bàn của khác, chừng cái tội sẽ đổ lên đầu d.ư.ợ.c hành Mân Châu của chúng . Này, cùng uống chút rượu, động viên thôi mà.”

Quan Trân Trân liếc một cái, “Ồ, uống rượu uống đến Mân Châu Sơn ư?”

Lời khiến Diệp Thiên Dao kinh hãi toát mồ hôi lạnh, lắp bắp , “Trân... Trân Trân, ...”

“Ta tất cả chuyện ư?”

Quan Trân Trân tiếp lời, lông mày khẽ nhếch, “Lão Diệp , đây là ở Mân Châu đấy.”

“Ngươi sợ phát hiện, một vị t.h.u.ố.c cũng lấy từ d.ư.ợ.c hành, một vị bổ phẩm cũng lấy từ trong nhà.”

đây là Mân Châu, ngươi mua d.ư.ợ.c liệu và bổ phẩm, ở thương trường ngóng ?”

Vậy là lộ tẩy từ sớm ư?

Vậy là vợ cho cơ hội thành thật nhiều , mà liều mạng dò xét ranh giới cái c.h.ế.t ư?

Diệp Thiên Dao hai tay nhấc ghế, vội vàng chạy tới.

Ngồi cạnh nàng, lớn tiếng, rụt rè , “Vợ ơi, sai !”

“Ngươi thì đúng là sai .”

Quan Trân Trân đặt Bách Sơn Tạp Lục xuống, u u , “Diệp Thiên Dao, từ khi quen ngươi, phận của ngươi .”

Năm đó Mân Châu Sơn danh tiếng còn lớn như , chỉ là một ổ cướp nhỏ.

Nàng cướp lên núi, là để áp trại phu nhân cho đại đương gia của bọn họ.

Sau , Diệp Thiên Dao đ.á.n.h cho đám núi một trận tơi bời, đưa nàng nghênh ngang rời .

Lúc đó nàng phát hiện điều bất thường.

Nàng từ đầu đến cuối từng thấy vị đại đương gia , cũng từng thấy đám cướp đ.á.n.h mà vẫn ngốc nghếch.

Diệp Thiên Dao ngờ từ sớm như , quá khứ của vạch trần.

Nghe nàng xong đoạn chuyện cũ , kìm ngạc nhiên, “Vậy Trân Trân năm đó, vì còn nguyện ý gả cho ?”

“Ngươi là thổ phỉ thì , là đại đạo tặc thì . Không thể khỏi Mân Châu, thể Đế đô thì .”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Quan Trân Trân thẳng , ánh mắt vẫn rực rỡ như năm đó hai quỳ Minh Sơn, “Người Quan Trân Trân nhận định, phận của , chỉ là phu quân của .”

“Ta hề yếu mềm như ngươi nghĩ. Gió mưa tới, cũng thể cùng gánh vác.”

“Diệp Thiên Dao, đừng giấu nữa.”

 

Loading...