Thông tin ập đến quá dồn dập, Hà Lệ chút phản ứng kịp.
Cô bé bên cạnh chú thím, ngẩng đầu về phía chú thím.
Chú thím gì, hai vợ chồng dám từ chối.
Không vì tham ô 800 tệ , mà là dám giúp Hà Lệ từ chối. Hà Lệ học giỏi như cơ mà! Lỡ cô bé thi đậu trường cấp ba, đại học , mà cả chị dâu chu cấp cho Hà Lệ, họ từ chối nốt, thế thì Hà Lệ ?
Nhan Tuyết cũng gì, nhưng ánh mắt khích lệ Hà Lệ đồng ý lộ suy nghĩ của cô.
Hà Lệ ngẩng đầu, mở to đôi mắt hạnh Hứa Tri Tri, trong ánh mắt thoáng qua sự suy tính, đó dậy đến mặt Hứa Tri Tri, "Vậy nên lúc chị Tri Tri bảo em giấu 500 tệ là đang khảo sát chú thím ạ?"
" ..." Hứa Tri Tri kinh ngạc, ngạc nhiên sự thông minh của Hà Lệ.
Thật là một cô bé xinh , thông minh, còn phản ứng nhanh nhạy.
Hà Lệ tiếp tục hỏi: "Cảm ơn chị Tri Tri, chị em báo đáp chị như thế nào ạ?" Ánh mắt cô bé kiên định, dường như chỉ cần yêu cầu của Hứa Tri Tri quá đáng, cô bé đều sẽ đồng ý.
Cô học sinh cấp hai sắp lên lớp 8 hiểu chuyện nhiều, cô bé cũng bố yêu thương, bố sẽ chu cấp cho cô học cấp ba, đại học.
Vì thế đối diện với cơ hội đổi cuộc đời , cô bé hề ý định từ bỏ. Giáo viên từng với các em, con gái sẽ khó khăn hơn con trai, nên khi gặp cơ hội, cần chú ý hơn, nhất định nắm bắt cơ hội để tiến lên.
Cơ hội để tiến lên mà Hứa Tri Tri mang cho cô bé.
sự giáo d.ụ.c mà cô bé nhận cho cô , giúp đỡ, thì báo đáp .
Hứa Tri Tri hiểu ý, cô đưa tay , xoa xoa mái tóc đen nhánh của Hà Lệ.
"Sau trở thành một ích cho xã hội! Hay cách khác là một đường đường chính chính. Đây là yêu cầu , nếu em thực sự thể an tâm tiếp nhận, khi em thể kiếm tiền, hơn nữa tiền dư dả , hãy giúp đỡ một cảnh giống như em." Giọng Hứa Tri Tri dịu dàng như nước, cô hiếm khi lúc như thế.
Hà Lệ mím môi, khi suy nghĩ cẩn thận, cô bé thẳng lưng, nghiêm túc : "Vâng! Em sẽ cố gắng thực hiện yêu cầu của chị!"
"Ừm! Không cần miễn cưỡng, cứ cố gắng hết sức là , điều chị hy vọng thấy là một em luôn như , cho dù chỉ là một bình thường gì nổi bật." Hứa Tri Tri mỉm .
Chú thím , thím mấp máy môi, ánh mắt Hứa Tri Tri rưng rưng.
Vô điều kiện giúp đỡ một đứa trẻ, cô gái nhỏ quả là một !
Hứa Tri Tri lưu WeChat và điện thoại cùng tài khoản ngân hàng của hai , xong cô dặn dò: "Chuyện , hy vọng chỉ những mặt ở đây . Nếu ai hỏi, cứ là hai tự nguyện chu cấp cho Hà Lệ ăn học."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/o-he-thong-pham-toi-con-co-the-dung-nhu-vay-sao/chuong-493.html.]
" hiểu, hiểu ," thím gạt nước mắt, ôm Hà Lệ, "Con mau cảm ơn chị ."
Hành động đổi cả cuộc đời của một cô gái nông thôn.
Thím chỉ bằng cấp tiểu học, nhưng mấy năm cô từng công ở bên ngoài.
Cô bằng cấp sẽ vất vả và khổ sở đến mức nào.
Cho nên các con của cô đều nghiệp đại học, dù lương cao, nhưng cảnh sống khác xa, giống với những đứa trẻ bỏ học trong thôn.
Cô cũng từng lo lắng cho chuyện của Hà Lệ, nửa đêm cô cũng từng bàn với chú xem nên chu cấp cho Hà Lệ .
Chỉ là kinh tế cuối cùng , ý tưởng cũng chỉ thể là ý tưởng, đành chờ đến lúc đó tính tiếp.
Không ngờ lòng vòng thế nào, Hà Lệ giúp đỡ.
Cô đẩy Hà Lệ, Hà Lệ cũng theo, chân thành Hứa Tri Tri, "Cảm ơn chị, chị Tri Tri, em sẽ quên lời hứa ."
"Được!" Hứa Tri Tri trịnh trọng gật đầu.
Căn phòng nhất thời trở nên ấm áp, Nhan Tuyết vẻ mặt nghiêm túc của Hà Lệ, dậy bước đến nhẹ nhàng xoa khuôn mặt cô bé.
Hứa Tri Tri đưa tay , đưa một miếng sô cô la.
Cô bé phí sinh hoạt eo hẹp, bình thường tiếc tiền dám mua, ăn thêm hai viên cũng hỏng răng, nên Hứa Tri Tri thấy là sẽ cho cô bé một viên.
Cuộc sống khổ, nhưng trong cái khổ cái ngọt, cô bé hy vọng nhớ mãi những vị ngọt đó.
Đây chính là niềm tin thể giúp một cô bé bước tiếp, bước ngoài.
Hà Lệ đưa tay nhận lấy, khẽ với Hứa Tri Tri, nụ hồn nhiên mộc mạc.
Sau đó mấy trò chuyện thêm một vài chuyện, ví dụ như chú thím tính toán thế nào trong lòng. Còn việc họ sẽ định kỳ gửi một vài ảnh chụp biên lai, cũng như thành tích và tình hình học tập.
Hứa Tri Tri đều lượt đồng ý.
Xong xuôi những việc , Hứa Tri Tri và Nhan Tuyết rời .
Hà Lệ như thường lệ cầm đèn tiễn hai cô trở về.
Người trong thôn gặp, cũng sẽ chào hỏi.