Khi một  đàn ông luôn tỏ  vô cùng trầm , đáng tin cậy  mặt bạn  bộc lộ vẻ thiếu niên, đó mới là lúc khiến    thể tự chủ .
Vụ Trà  sườn mặt hăng hái hiếm thấy của Sở Hà Thiên, suýt nữa ngẩn .
Hơn nữa, giận dỗi, trẻ tuổi khí phách, trong lúc tức giận, những từ  đều là những gì Vụ Trà  thể tưởng tượng  ở Sở Hà Thiên.
Từ khoảnh khắc cô  thấy ,   thể hiện dáng vẻ trầm  đáng tin cậy nhất, như thể  sinh   như , đến nỗi  cô quên mất  cũng từng  một thời thiếu niên, một thời khí phách hăng hái.
Cô  từng nghĩ quá khứ trong miệng  đều là chua chát  chịu nổi,  từng nghĩ rằng khi  nhắc đến quá khứ cũng  thể lộ  nụ  chân thành như .
Cô đột nhiên vô cùng tò mò về “lão đoàn trưởng” trong miệng .
Đồng thời   nhịn  thầm cảm ơn ông , cảm ơn ông  để Sở Hà Thiên   những ký ức mà khi nhớ  vẫn  thể .
Vụ Trà liền hỏi: “Lão đoàn trưởng là ai?”
Nụ   mặt Sở Hà Thiên liền từ từ tắt .
Hồi lâu ,  lạnh lùng : “Là đoàn trưởng ban đầu của lính đánh thuê đoàn Vào Đông.”
“Ông   mất .”
Anh cụp mắt, mặt  một chút cảm xúc.
Vụ Trà  sườn mặt , đột nhiên cảm thấy  hối hận.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nếu cô đến thế giới  sớm hơn mười năm, gặp   từ những ngày đầu, liệu Sở Hà Thiên  10 năm  khác  ?
Thế là cô   một việc mà ngay cả chính  cũng  kinh ngạc.
Cô từ  lưng duỗi tay ôm lấy .
Cánh tay vòng qua cổ , đôi tay buông xuống  n.g.ự.c .
Sở Hà Thiên run lên, cả  cơ bắp lập tức căng cứng.
Vụ Trà dán   lưng ,  thể cảm nhận rõ ràng  thở bỗng nhiên nặng nề của .
Hồi lâu , Sở Hà Thiên  giọng khàn khàn: “Trà Trà.”
Vụ Trà: “Ừm.”
Sở Hà Thiên: “Anh đều  quên , em  cần vì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/o-mat-the-tro-thanh-cam-ly-hinh-nguoi/chuong-183.html.]
Câu  tiếp theo    , nhưng Vụ Trà rõ ràng  thể cảm nhận  cảm xúc của   chùng xuống.
Vụ Trà liền ôm chặt hơn một chút, hỏi: “Vậy   bảo em buông  ?”
Sở Hà Thiên như  những lời  kích thích, đột nhiên   , ôm cô  lòng, ôm thật chặt, như thể cả đời  sẽ  buông tay.
Vụ Trà bất ngờ  xoay , khẽ kêu lên một tiếng, khi tỉnh táo ,     ôm trong lòng, khuôn mặt nhỏ đối diện với lồng n.g.ự.c .
Vụ Trà  siết  đau, nhẹ nhàng vỗ hai cái  vai .
Sở Hà Thiên thả lỏng một chút, nhưng  buông cô .
Vụ Trà dừng , nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy cho  mượn ôm một lúc .”
Sở Hà Thiên khẽ .
Anh lặng lẽ ôm cô, đột nhiên  thấy Vụ Trà trong lòng  nhỏ giọng : “Thật , nửa đời  em luôn cảm thấy   bất hạnh, nhưng đến… bây giờ, em đột nhiên phát hiện, em hạnh phúc hơn đại đa    nhiều.”
Cô  đến nửa chừng thì dừng , trực giác của Sở Hà Thiên  mách bảo  rằng, điều cô    lẽ   là “bây giờ”, mà là “thế giới ”.
Anh vẫn luôn  cảm giác, cô gái của    thể  thuộc về thế giới .
Anh siết chặt cánh tay, giọng khàn hỏi cô: “Tại ?”
Cô ngượng ngùng vặn vẹo  , lẩm bẩm: “Còn  thể là gì nữa, chỉ là  đây em sống trong phúc mà   phúc, thật    hơn đại đa    , nhưng vẫn cảm thấy   bất hạnh, cảm thấy    thế giới mong đợi, suýt nữa  trầm cảm.”
Sở Hà Thiên: “Em xứng đáng    mong đợi, là họ  mắt  tròng.”
Vụ Trà: “Cho nên em mới gặp   đó.”
Sở Hà Thiên: “Phải,  cũng gặp  em.”
Vụ Trà: “Cho nên, Sở Hà Thiên, quá khứ chỉ là một ký hiệu, tuy rằng  khác  thể   chịu đựng, nhưng hiện tại vĩnh viễn  hơn quá khứ nhiều. Cứ  bây giờ,   thấy  ?”
Sở Hà Thiên: “Rất .”
Cô gái của  đang ở trong lòng , hết lòng hết sức  vụng về an ủi , đáng yêu và linh động.
Quá khứ  là gì cả,   thể chịu đựng mười năm đó, để thuận lợi gặp  cô,  thì mười năm quá khứ đó  đáng giá.
Khoảnh khắc  cô ở trong lòng ,  là  hạnh phúc nhất. Danh hiệu lính đánh thuê đoàn Vào Đông, vinh quang của cao thủ  một, đều  bằng khoảnh khắc rung động lòng  .
Bây giờ ,  .