Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 120

Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:41:05
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tang Yểu căn bản gặp qua Hoàng Hậu mấy , chỉ nhớ rõ Hoàng hậu nương nương trông giống một nhân từ khoan dung.

Nói đến đây Tang Yểu mới phát hiện mỗi khi thấy Hoàng hậu nương nương thì bà đều bộ dáng trông hề tức giận gì.

Nghe Hoàng Hậu nương nương là đẻ của Thái tử điện hạ, tại đẻ của bệnh mà trông vui vẻ như ? Còn lễ vật gì , Lục Lệ ?

Sau khi Lục Lệ , nàng nghiêng mặt hỏi Tạ Uẩn: “Điện hạ mới nhắc tới tỷ tỷ của , và tỷ tỷ của quan hệ gì ?”

Tạ Uẩn quản lý chặt chẽ Lục Lệ, ngoại trừ một ít tình huống thì sẽ đặc biệt can thiệp quyết định của Lục Lệ.

Mà Tang Xu cũng một nữ nhân đơn giản, trong thời gian một ít quan hệ giữa nàng và Thái tử nhưng cố ý chú ý.

Thật hai hợp tác với thể đoán , trong đó quan hệ liên lụy phức tạp và Tang Yểu lo lắng về chuyện .

Tạ Uẩn giải thích nhiều với Tang Yểu mà là : “Đừng để ý đến , tỷ tỷ của nàng chuyện gì .”

“Thật chăng?”

Bàn tay của Tạ Uẩn di chuyển từ bả vai của Tang Yểu đến cổ tay của nàng, đó kiềm chế nàng.

Hắn ừ một tiếng và : “Quay về thôi.”

Tang Yểu thật sự hề cảm thấy hứng thú đối với chuyện , căn cứ nàng sự ỷ của nàng với nên nàng cũng hỏi nhiều về chuyện mà là theo Tạ Uẩn trở về phòng.

Hôm nay Tang Yểu thật cảm thấy vui vẻ lắm.

Từ sáng sớm hôm nay nàng thấy , hôm nay thời gian lâu như và cũng kêu truyền lời gì cho nàng. Cứ như để nàng chờ từ sáng sớm đến bây giờ.

Thời gian nghỉ thành gì chứ, cũng chỉ năm ngày miễn cưỡng thể tính là thời gian nghỉ thành . Hai ngày luôn ở trong thư phòng.

nàng nghĩ đến phận của Tạ Uẩn chu đáo đè ép sự khó chịu xuống.

Tạ Uẩn nắm tay nàng và hai cùng trở phòng.

Bây giờ vất vả lắm mới gặp mặt , suốt đường Tạ Uẩn cũng hề chuyện với nàng.

Thậm chí hỏi nàng ăn cơm ?

Chuyện thật là thái độ bình thường, ở chung càng lâu với Tạ Uẩn nên nàng càng thể cảm nhận Tạ Uẩn thật sự là một ít .

Cảm giác khó chịu bắt đầu hiện lên, Tang Yểu oán giận ở trong lòng. Lời thiếu, cũng săn sóc và càng ôn hòa.

Cùng cãi , nàng còn cãi .

Vốn dĩ Tạ Uẩn đang nắm lấy cổ tay của nàng, càng thì bàn tay của nam nhân càng di chuyển xuống và đan chéo mười đầu ngón tay với nàng. Người thì lạnh như băng nhưng bàn tay thật nóng.

Thôi bỏ .

Tang Yểu yên lặng phồng gương mặt lên, nghĩ thầm xem ở đang nắm tay nàng nên nàng sẽ bỏ qua cho một .

Tạ Uẩn đẩy cửa và Tang Yểu chủ động : “Chàng dùng bữa , buổi trưa đều qua lâu .”

Tạ Uẩn vội vàng : “Vừa ăn ở trong cung.”

Tang Yểu a một tiếng.

Tạ Uẩn nữa, buông lỏng tay của nàng , đó ở ánh mắt của Tang Yểu thì lập tức về phía bàn dài.

Hắn rút mấy tờ giấy, đang cầm bút cái gì đó, trông ý định chuyện với nàng.

Tang Yểu một đến bàn và xuống, nàng chằm chằm một lúc lâu. Tạ Uẩn vẫn luôn tập trung hên căn bản chú ý đến nàng, Tang Yểu tự cầm lấy một quyển thoại bản nàng mới một nửa lên.

Quyển thoại bản theo khuôn sáo cũ.

Kể về một vị tiểu của quan lão gia bởi vì dung mạo xinh nâng phủ, quan lão gia sủng hạnh vài thì cảm thấy mất hứng thú. Ngày thường chẳng quan tâm đến vị mỹ nhân , đó tiểu mỹ nhân cặp với con trai của quan lão gia.

Người con trai nơi chốn chăm sóc tỉ mỉ với tiểu mỹ nhân, ngày ngày hỏi han ân cần. Hai mỗi ngày yêu đương vụng trộm bên , từ đây ở mí mắt của quan lão gia sống cuộc sống hạnh phúc.

Đứa con dỗ dành khác, ngày ngày đều là lời ngon tiếng ngọt. Cái gì mà là tâm can bảo bối, khanh khanh , cái miệng liên tục những lời dễ .

Tang Yểu cúi đầu hai dòng, nàng nữa.

Cho tới bây giờ Tạ Uẩn bao giờ dỗ dành nàng như .

Nhìn xem bộ dáng của , giống như dự tính sẽ dỗ dành nàng. Nàng thật đúng là một vị tiểu nương tử khổ.

Hai tay của nàng ôm mặt, im lặng .

Nghĩ thầm nam nhân còn nhớ rõ ?

Buổi sáng hôn nàng, giữa trưa cũng , khi trở về thì bỏ mặc nàng thư gì đó.

Tang Yểu chuyện với .

ánh mắt ai oán của nàng rõ ràng.

Tạ Uẩn ở ánh mắt của nàng cúi đầu xuống, bức thư vốn dĩ 300 chữ mạnh mẽ thành 50 chữ. Sau khi nhanh chóng xong thì gấp và mở cửa giao cho Tịnh Liễm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-120.html.]

Sau khi , Tang Yểu còn ghế tròn và cũng hề một chút nào.

Trên gương mặt của thiếu nữ lộ vẻ vui.

Tạ Uẩn đến bên nàng, duỗi tay sờ soạng cằm của nàng, : “Nàng tức giận ?”

Tang Yểu mím môi, chuyện với thì chuyện với .

Cả nàng mang theo lửa giận, lên về phía mép giường, kết quả mới bước một bước thì Tạ Uẩn kéo trong lòng ngực.

Từ đến nay Tạ Uẩn kiểu thích giải thích, nhưng cúi đầu về phía Tang Yểu và vẫn : “Buổi sáng hôm nay là khẩu dụ khẩn cấp của Thánh Thượng. Lá thư đưa cuối giờ trưa, bây giờ còn mười lăm phút nữa mới tới thời gian hết hạn.”

Hắn đặc biệt dỗ dành nàng : “Nàng đừng tức giận.”

Cách dỗ dành khác của thật sự vụng về.

Tang Yểu mím môi, khi thể nghẹn nữa thì tự nhiên a một tiếng.

Nàng : “Ta tức giận.”

Nàng suy nghĩ một lúc : “Ta cũng chờ , chỉ là việc bận thì nên phái tới cho . Ví dụ như giữa trưa hôm nay, cũng về dùng bữa ?”-

Tạ Uẩn ừ một tiếng và ôm nàng, nghĩ thầm nàng thật sự dính .

Tang Yểu nhọc lòng : “Vậy khi thời gian nghỉ thành của kết thúc thì chẳng sẽ càng bận hơn ?”

Sau khi Tạ Uẩn im lặng suy nghĩ và : “Nghiêm khắc mà thì thật sự là như .”

“Vậy sẽ bận đến mức nào?”

Tạ Uẩn : “Giữa trưa lẽ sẽ trở về.”

Tang Yểu: “……”

Nàng im lặng nửa ngày, tiếp theo phát hiện gương mặt lạnh lùng của Tạ Uẩn lộ vài phần ý , : “Tang cô nương, vì phòng ngừa nàng quá nhớ nên sẽ nghĩ cách tránh loại khả năng .”

Hắn thật sự tự tin.

Tang Yểu theo bản năng phản bác, nhưng lời mới đến bên miệng thì ôm lấy eo, đột nhiên nhét những lời còn trong miệng.

Tang Yểu sửng sốt một chút và đó duỗi tay ôm .

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ để trống và chiếu của hai họ, kỹ năng hôn của càng thêm thành thạo và Tang Yểu thể so với . Một lúc cơn tức giận của nàng biến mất và nàng dựa Tạ Uẩn.

Khi nụ hôn còn kết thúc thì cửa phòng gõ vang.

Tang Yểu lấy tinh thần và vội vàng đẩy Tạ Uẩn .

Đột nhiên đánh gãy đương nhiên là Tạ Uẩn cảm thấy vui.

Tịnh Liễm ngắn gọn ở bên ngoài: “Công tử, trong cung truyền tin tức đây kêu ngài lập tức tiến cung.”

“……”

Tang Yểu và Tạ Uẩn kéo cách một chút và : “Chàng nhanh .”

Tạ Uẩn mím môi, Tang Yểu ngẩng đầu và phát hiện khóe miệng của nam nhân dính một chút son môi của nàng.

Hoàn hợp với gương mặt lạnh lùng đang vui .

Hai má của nàng nóng lên, tiến lên dùng khăn tay lau vết son đỏ tươi giúp : “Bây giờ thể .”

Ánh mắt của Tạ Uẩn kiên nhẫn về phía cửa phòng, tiếp theo về phía Tang Yểu.

Môi của thiếu nữ đỏ bừng, đôi mắt ngập nước như nước mùa thu.

Cánh tay của Tạ Uẩn ôm nàng buông lỏng siết chặt, khi Tịnh Liễm lên tiếng nữa thì nắm chặt thời gian cúi đầu mạnh mẽ hôn một cái lên môi của nàng. Lúc mới tình nguyện mà buông .

Hắn còn để một câu : “Buổi tối tiếp tục.”

Tang Yểu ừ một tiếng, ánh mắt nữa trở khóe môi của và nàng nhăn mày giơ tay : “Chờ ——”

Lời mới khỏi miệng thì Tạ Uẩn buông nàng và sải bước khỏi phòng.

Tịnh Liễm nhanh chóng theo bên cạnh Tạ Uẩn, rụt vai và cẩn thận giải thích : “Công tử, là Lý công công tự tới thúc giục. Thuộc hạ cũng ……”

Tạ Uẩn liếc mắt một cái, lúc trong lòng bực bội nên : “Câm miệng.”

Tịnh Liễm chằm chằm gương mặt của Tạ Uẩn, tròng mắt lập tức mở to theo Tạ Uẩn rẽ khúc quanh, đó : “Chủ tử, ngài……”

Tạ Uẩn thấy thì cảm thấy vui và lạnh lùng : “Ngươi điếc ?”

Nhìn thấy sắp nhanh khỏi phủ, Tịnh Liễm lấy hết can đảm : “Công tử, thuộc hạ thật sự việc .”

Bước chân của Tạ Uẩn chậm , liếc mắt Tịnh Liễm và trầm giọng : “Chuyện nhất quan trọng giống như mạng sống của ngươi .”

Tịnh Liễm nuốt một ngụm nước miếng và cúi đầu : “Chủ tử, ngoài miệng của ngài còn dính son môi của thiếu phu nhân, còn lau khô.”

Loading...