Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:53:21
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tạ Uẩn rời khỏi hoàng cung thì hoàng hôn phía chân trời nhuộm bộ hoàng cung thành một màu đỏ dịu nhẹ.
Trên phiến đá xanh, bóng dáng của rõ ràng. Bởi vì đôi chân thon dài nên mặc dù bước ung dung thì chỉ cần một lúc cũng quăng Lục Lệ đang dừng chuyện với khác ở phía một mảng lớn.
Rất nhanh Lục Lệ đuổi theo Tạ Uẩn từ phía , : “Tự Bạch, tại ngươi vội vàng ?”
Tạ Uẩn : “Sao nào, mà ở chờ thì sẽ tăng lương cho ?”
Lục Lệ bật vui vẻ : “Được thôi, Tự Bạch tăng như thế nào thì cứ tăng như .”
Tạ Uẩn phản ứng , Lục Lệ chủ động : “Tự Bạch, gần đây Chíp Chíp bệnh phong hàn. Con bé khỏi bệnh ?”
Nhắc tới Chíp Chíp, Tạ Uẩn mới xem như kiên nhẫn một chút, : “Khỏe . Lần mang con bé ngoài chơi, con bé chơi mệt mẫu mà cởi áo ngoài , lúc mới bệnh phong hàn.”
Lục Lệ hỏi: “Tuổi tác của Chíp Chíp còn nhỏ, ham chơi là thiên tính.”
Hắn : “Lại Chíp Chíp lợi hại , lúc mới mấy tuổi mà hạ bút thành văn với sách cổ kinh điển. Bây giờ như thì lớn lên còn như thế nào?”
“Ngươi cũng cần quá khắc nghiệt với con bé.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, nghiêm túc : “Ngày thường quan tâm đến việc học của con bé, lẽ con bé tùy tiện lật xem.”
Lục Lệ kinh ngạc : “Tùy tiện là thể thứ nhất, Chíp Chíp thật đúng là thiên phú trác tuyệt.”
Tạ Uẩn : “Chỉ giáp đẳng mà thôi.”
Còn giáp đẳng mà thôi, dạy dỗ Chíp Chíp chính là đại nho đương triều. Ông là từng dạy Tạ Uẩn và , cảm thấy lên giáp đẳng còn khó hơn so với lên trời.
Lục Lệ ngoài nhưng trong : “Tự Bạch khiêm tốn .”
Tạ Uẩn : “Khiêm tốn ?”
“……”
Lục Lệ sớm quen với hành vi ngoài thì khiêm tốn nhưng bên trong thì khoe khoang của Tạ Uẩn, ý mặt hề đổi, theo tâm lý của Tạ Uẩn mà khen hai câu. Lúc giống như thuận miệng mà hỏi: “ Tự Bạch, gần đây đứa bé như thế nào ?”
Tạ Uẩn : “Còn đang hồi phục.”
Sức khỏe của Vân Đình , hầu như bắt đầu từ ba tuổi thì luôn uống thuốc, Tạ gia vì điều mà lo lắng nhiều.
Mấy năm nay dùng những liệu quý hiếm cho nên cũng coi như là định.
Hắn bổ sung : “Tóm hơn một chút so với lúc , khi Vân Đình còn bé bệnh nên bệnh căn, khó thể khỏi hẳn. căn bệnh cũng thể lấy mạng của nó.”
Lục Lệ âm thầm thở một , khi im lặng một lúc, nhỏ giọng : “Bây giờ cũng định . Nếu ngươi chỗ nào bất tiện thì thể giao nó cho ……”
Tạ Uẩn liếc mắt một cái, : “Người định cái gì?”
Lục Lệ mím môi hé răng.
Tuy rằng hơn lúc nhưng thể gọi là nắm chắc thắng lợi.
Nếu nuôi đứa nhỏ cũng là , chỉ là sẽ gánh vác nguy hiểm mà thôi, còn bằng đặt ở Tạ gia cho thỏa.
Tạ Uẩn thu hồi ánh mắt, : “Người nhớ đứa nhỏ ?”
Lục Lệ vội vàng : “Làm gì chuyện đó?”
Chỉ là một đứa trẻ thôi, từng nuôi dưỡng nên cũng bất kỳ tình cảm nào thì chuyện nhớ nhung gì? vẫn luôn để Tạ Uẩn nuôi dưỡng con của như cũng một chút thể nào nổi.
Tạ Uẩn : “Vậy cảm thấy là Tạ gia của còn thể cho thằng bé ăn một miếng cơm ?”
Thật cũng , chỉ là mỗi khi nhớ tới bản còn một đứa con sống ở đời thì luôn cảm thấy kỳ diệu. Mỗi khi rảnh rỗi việc gì thì luôn nhớ tới bóng dáng nhỏ yếu .
Lục Lệ im lặng một lúc, : “Mấy ngày đây hai khối phỉ thúy thế nước , sai đưa cho Chíp Chíp… Là đưa cho hai đứa nó.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, bước lên xe ngựa.
Lục Lệ thường xuyên tặng đồ đến Tạ phủ, một ít tiền bạc châu báu hoặc là dược liệu quý hiếm. Mặc kệ danh nghĩa là đưa cho ai thì cuối cùng đều đặt ở trong viện của Vân Đình.
*
Chờ khi Tạ Uẩn trở Vân Hành Uyển thì hoàng hôn chuyển sang màu tối hơn.
Bước chân của chậm rãi, khi ánh mắt thấy nữ nhân dáng yểu điệu phía thì dừng bước .
Tang Yểu đang mặt về phía , ánh sáng ấm áp chiếu lên một bên mặt của nàng khiến nàng hồn nhiên trông giống như thật.
Cho dù bây giờ thấy nàng vẫn là ban ngày ở bên ngoài nhớ tới nàng, hoặc là buổi tối mơ thấy nàng thì đều cảm thấy trong lòng dâng trào mạnh mẽ cách nào lấy bình tĩnh .
Tạ Uẩn lặng lẽ nàng, vẻ mặt ôn hòa.
Có lẽ đây là chỗ kỳ diệu của vận mệnh.
Cuối cùng cái tên Tang Yểu vẫn chiếm cứ bộ sinh mệnh của .
Trước Tang Yểu luôn hỏi là bắt đầu từ khi nào thì thích nàng, hỏi một thì sẽ trả lời một .
Có hai trả lời giống , nàng còn tức giận lệ, đó lâu cũng chịu để ý đến .
lệ với nàng, mỗi đều trả lời nghiêm túc.
Nguyên nhân giống thể là ở lâu thích nàng.
Giống như là ai mùa xuân tiến đến từ khi nào, lúc nào cơn gió mùa xuân đầu tiên sẽ thổi qua mặt đất rộng lớn. Chờ khi phát hiện thì nhánh cây khô héo mọc lên chồi non .
Tang Yểu đột nhiên đầu , thẳng đôi mắt của Tạ Uẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-169.html.]
Trong lòng n.g.ự.c của nàng đang ôm cành hoa cắt, nụ hoa xinh rực rỡ thậm chí bằng một nửa gương mặt của nàng.
Nàng thấy thì lập tức nở nụ , vẫy tay với , mở miệng : “Tạ Uẩn, ở đó gì ?”
Tạ Uẩn về phía nàng, duỗi tay cầm lấy cành hoa trong lòng n.g.ự.c của nàng, : “Ta kêu nàng là Yểu Yểu, nàng kêu là Tạ Uẩn. Chuyện thật công bằng.”
Tang Yểu nắm tay trong phòng, : “Được thôi, kêu là Uẩn Uẩn.”
Tạ Uẩn: “…… Đổi cái khác.”
Tang Yểu đang suy nghĩ cái gì, dù lăn qua lộn đều là những cái đó. Nàng nghiêng đầu gằn từng chữ một : “Phu quân.”
Tạ Uẩn lòng ừ một tiếng.
Nàng ở ghế tròn Tạ Uẩn đổi hoa mới cho bình sứ : “Tại dính như ? Chàng hổ ?”
Sau khi Tạ Uẩn đổi hoa xong thì ôm lấy nàng, : “Có cái gì mà hổ.”
“Nàng xem chúng thành bao lâu ?”
Vừa Tang Yểu ăn tối cùng với Thẩm Diệu Nghi, khi Tạ Uẩn trở về lâu thì trực tiếp ôm nàng phòng tắm để tắm gội.-
Hắn chậm rãi : “Nếu nàng như thì nàng cũng nên cẩn thận suy nghĩ một chút.”
Tang Yểu lắc lư đôi chân, giày rơi xuống mặt đất, nàng ôm cổ của , nước bốc lên khuôn mặt của trở nên mơ hồ. Nàng : “Ta nghĩ cái gì?”
Tạ Uẩn buông nàng xuống, cởi thắt lưng của nàng , : “Tại nàng hề dính ? Tại mới thành mấy năm thì nàng cảm thấy mất hứng thú với ?”
Một lúc nàng Tạ Uẩn lột sạch sẽ, bản Tang Yểu lười nhúc nhích nên để mặc cho Tạ Uẩn ôm nàng trong nước giúp nàng tắm gội. Nàng lời lẽ chính đáng : “Tạ đại nhân, cũng là cái loại nữ nhân dính .”
Động tác Tạ Uẩn tắm rửa cho nàng quen thuộc, : “Đừng sang chuyện khác, nàng đổi . Nàng còn tình cảm nhiệt tình với nữa.”
Tang Yểu vươn chân, cố ý đặt ở đầu vai của Tạ Uẩn, nàng vệt nước cẳng chân của ướt quần áo của Tạ Uẩn. Nàng mỉm như thành công và : “Vậy Tạ đại nhân, ngài thử xem là đổi chỗ nào?”
Tạ Uẩn nắm lấy cẳng chân của nàng và bàn tay dọc theo chân của nàng trong nước, vẻ mặt của Tang Yểu đổi, nhanh ngừng một chỗ hề nhúc nhích.
Tang Yểu chớp mắt, với vẻ mặt bình thường: “Chàng di chuyển một chút .”
Hắn cúi xuống xuống, tay di chuyển một nữa, : “Nàng xem, tại nàng đỏ mặt?”
“……”
Tang Yểu trừng mắt , lười trả lời.
Đã thành mấy năm , cái gì để nàng hổ nữa. Hôm nay nam nhân cứ cái gì ?
Một lúc , cẳng chân trắng nõn thon dài của thiếu nữ quấn lấy eo của nam nhân, nàng lệnh với : “Cởi quần áo .”
……
Trăng treo đầu cành, cửa sổ một cánh Tạ Uẩn mở một chút để thoáng khí. Tang Yểu ghé n.g.ự.c của Tạ Uẩn, thấy tiếng tim đập vững vàng của .
Giọng của Tang Yểu khàn khàn, nàng lười biếng hỏi: “Ta nặng ?”
Tạ Uẩn lắc đầu : “Nặng.”
Tang Yểu đột nhiên về phía , : “…… Ta nhiều năm như , nặng hả?”
Tạ Uẩn : “Trong lòng nàng nặng.”
Tang Yểu: “……”
Nàng lập tức che miệng của Tạ Uẩn , : “Tạ Uẩn, học loại lời ở . Sau đừng nữa!”
Mấy năm Tạ Uẩn xong tất cả bốn quyển sách nhỏ của Tịnh Liễm, mấy lời âu yếm trình độ đối với quả thật giống như hạ bút thành văn.
Mỗi xong thì Tang Yểu đều phản ứng kịch liệt.
Hắn chạm khuôn mặt của Tang Yểu, : “Sao , nàng hổ hả?”
“……”
Tang Yểu nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn thẳng: “Xấu hổ cái gì chứ! Tạ Uẩn, cũ kỹ như .”
Tạ Uẩn hài lòng, bang một cái vỗ nhẹ m.ô.n.g của Tang Yểu và : “Tang cô nương, nàng đang cái gì ?”
Tang Yểu dựa , lặp , nàng khẽ hừ một tiếng đó : “Ngủ.”
Tạ Uẩn ôm nàng trong lòng ngực, hôn lên gương mặt của nàng, đó : “Ngủ .”
Tang Yểu vốn dĩ mệt mỏi, Tạ Uẩn cũng phiền nàng nữa.
Rất nhanh hô hấp của thiếu nữ trở nên đều đặn.
Tạ Uẩn nàng ánh trăng, bởi vì khuôn mặt dán lên n.g.ự.c của và đôi môi đỏ mọng đè ép nên chu lên. Tạ Uẩn lặng lẽ chạm môi của nàng, Tang Yểu giống như cảm thấy gì đó nên l.i.ế.m một chút.
Tạ Uẩn bật , khi rút tay , nhỏ giọng : “Ngủ ngon.”
Tạ Uẩn ôm nàng, nhắm hai mắt .
Mùi hoa thoang thoảng bay đây cùng với đó là một cơn gió mát lạnh.
Thế giới đột nhiên trở nên tươi sáng hơn.
mùi hoa giống như còn đó.
Càng lúc càng sáng, giống như là ánh sáng ban ngày.