“Ta và Tứ ca,   năng lực cạnh tranh nhất, đều  mười bốn mười lăm tuổi. Mẫu phi là Quý phi, xuất   tầm thường.  mẫu phi của Tứ ca là Thuần nương nương, nhà  đẻ cũng là gia tộc lớn, hơn nữa mẫu   tính cách cô ngạo, Thuần nương nương  càng  phụ hoàng yêu mến hơn. Có lẽ phụ hoàng cảm thấy, Tứ ca trọng võ khinh văn, còn  thì văn võ song  hơn chăng.”
“Chậc, ngon cho  nhỉ! Không  là  ,  lên ngôi Thái tử   dựa  mẫu phi .”
“Cũng  liên quan, nhưng chủ yếu vẫn là dựa  thực lực của .” Tiêu Kỳ tặc lưỡi,    khẳng định gật đầu.
Thấy vị   lợi  còn  bộ  tịch,  cũng lười đả kích . Đang  chuyện, Đại Bát đến báo: “Gia, Ninh Vương  đến .”
Kể từ khi tửu lầu và tiệm bánh ngọt nổi tiếng, trong nhà   thêm một vị thường xuyên đến kiếm chác khiến  đau đầu. 
Tuy  và Tiêu Kỳ   thế giới hai  nào để mà tận hưởng, nhưng    tận hưởng thế giới một  mà. Vậy mà vị   đặc biệt khách sáo, đuổi thế nào cũng  .
“Tẩu tử,   gần đây Phật nhảy tường mới của Đồng Thuận Lâu  nổi tiếng,   ngửi thấy mùi mà đến.” Ninh Vương  tít mắt,   đôi mắt hoa đào  giống hệt Tiêu Kỳ. Nụ  ôn hòa, nho nhã của  khiến  khó mà tưởng tượng  nương   là một  tâm địa rắn rết đến .
“Lời  của Ninh Vương thật là lạ. Muốn ăn món mới thì  đến tửu lầu chứ,   chạy đến phủ   gì.”
“Đó chẳng  vì Ngũ ca ở đây ? Cơm nhà lúc nào cũng ngon hơn cơm ngoài.”
“Ăn của  thì mềm miệng, Ninh Vương gia  ăn , còn  giúp  tuyên truyền thật nhiều cho Đồng Thuận Lâu của  nữa đấy.”
“Tẩu tử  gì , đó là điều tất nhiên .”
Ban đầu  tưởng Tiêu Kỳ  mồm mép lợi hại lắm , ngờ  Ninh Vương  chính là cái miệng pháo hoa cộng thêm cái mặt dày. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/oan-gia-ngo-hep-takg/chuong-11.html.]
Trong chốc lát,  và  qua  mấy câu   một tràng dài. Khiến Tiêu Kỳ  chen lời  , chỉ đành  hiệu bằng mắt cho . 
Trong ánh mắt cảnh cáo của , cuối cùng  cũng im miệng, dặn dò  chuẩn  món ăn.
May mà hai    đều    kén chọn. Sau khi ăn cơm xong như gió cuốn mây tan, họ liền khoác vai bá cổ   thư phòng bàn chuyện.
Ta nghĩ thầm hai tiểu tử     ăn no ,  sai Ngưng Hương chuẩn  thêm ít bánh hoa quế, bánh đậu xanh, đích   bưng đến thư phòng.
Khi  bước , Ninh Vương đang cầm một tấu chương lẩm bẩm, Tiêu Kỳ khoát tay  hiệu dừng , chỉ  một chỗ nào đó  tấu chương lải nhải và  hiệu. 
Thấy  bước , Tiêu Kỳ  với  một cái,   đầu  tiếp tục  chuyện với Ninh Vương. 
Ninh Vương cầm một miếng bánh hoa quế ăn  mất hình tượng, một mặt  quên giơ ngón cái lên với , khen ngon  ngớt. 
Tiêu Kỳ đẩy : “Ngươi bao lâu    ăn đồ ngon thế, xem ngươi sung sướng  kìa.” Miệng  , nhưng trong mắt  tràn đầy sự cưng chiều của  trưởng.
Nhìn họ,   một thoáng mất tập trung. Thì    hoàng gia cũng  thể  thiết đến . Nghe Tiêu Kỳ , khi Dĩnh phi gặp chuyện, Tiêu Lăng mới năm tuổi,    nuôi dưỡng  gối của Nghi Quý phi, họ từ nhỏ  chơi với , tự nhiên quan hệ cực kỳ . 
Tuy Ninh Vương mất  từ nhỏ, nhưng may mắn là tình yêu thương nhận   hề ít hơn so với các   khác. 
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Không chỉ  Nghi phi lãnh đạm, kiêu ngạo đối xử với   tệ, mà ngay cả đối với một  mười bảy tuổi như , bà vẫn đối xử như một đứa trẻ con. Mấy  ca ca cũng cưng chiều hết mực.
Bây giờ trong  các  , chỉ   là  lấy vợ lập phủ, vẫn sống trong cung. Tuy  cung điện riêng, nhưng  thường xuyên đến phủ các   để kiếm chác, hoặc là lẩn quẩn trong cung của Nghi phi. 
Về phần Tiêu Kỳ,   quan hệ  với Ninh Vương và Mục Vương, nhưng quan hệ với Thành Vương   vi tế,  vẻ hòa bình bề ngoài ẩn chứa sự căng thẳng. Ninh Vương thì   , tên mồm mép  quả thực chính là một thú cưng của hoàng gia, ngay cả Thành Vương lạnh lùng, vô tình cũng cưng chiều tiểu    hết mực.