Một lát ,  bình tâm , bắt đầu kể cho   tình hình ngày hôm đó: “Lúc đó  một đồng học từ nơi khác đến kinh đô,   mở tiệc tiếp đón . Tửu lượng   , nhưng hôm đó  uống  hai chén  thấy  chóng mặt,  liền  hành lang hóng gió tỉnh rượu. Kết quả đột nhiên cảm thấy   từ phía  đánh cho  một đòn,    rõ  đến  ngất . Đến khi tỉnh , là ở trong một sương phòng xa lạ, bên cạnh còn  một cô nương đang ”
Gài bẫy, đích thị là gài bẫy.
“Tam ca  yên tâm, còn  , còn  Tiêu Kỳ, tuyệt đối sẽ  để  chịu oan ức.” Huynh…
“Tuyệt đối  thể để Thái tử gia  mặt!” Tam ca đột nhiên ngắt lời : “Tiểu Ngâm,    , chuyện  ai nhúng tay  cũng , nhất định  thể để Thái tử gia  mặt. Nếu Thái tử gia chủ động  tay giúp đỡ,  cũng nhất quyết  ngăn cản  .”
“Tam ca, vì     như ? Huynh   oan, vì   lo lắng Thái tử xét xử?”
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
“Tiểu Ngâm.” Tam ca  đến đây liền hạ thấp giọng: “Ta chỉ là một học tử   công danh,  gì đáng để  khác dòm ngó chứ. Tam ca đầu óc  linh hoạt, nhưng chuyện    đều lộ vẻ kỳ lạ. Ta suy  nghĩ , nghi ngờ kẻ giăng bẫy mục tiêu   là nhà họ Cố, thì chính là Thái tử gia.”
Tựa như một tiếng sét đánh ngang tai, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu . Thông , tất cả đều thông . Đầu tiên là  dự tiệc  gài bẫy,  đó là Tề tướng quân gây khó dễ cho Tiêu Kỳ  triều đình,  đến cái c.h.ế.t của Ngụy Quốc Công, vụ án  đóng hòm   lật . Cuối cùng Cố Hữu Sơn  hãm hại, ép Tiêu Kỳ  đưa  lựa chọn. 
Nếu  minh oan cho Cố Hữu Sơn, một    rõ sự thật sẽ  Thái tử thật sự trong ngoài  phân biệt, giúp  vợ  mà  thiết diện vô tư với   Ngụy Quốc Công. 
Hơn nữa, dù Tiêu Kỳ  quản chuyện , xét cho cùng Cố Hữu Sơn cũng  oan, một khi  khéo, chính là nhà họ Cố sẽ tuyệt giao với Tiêu Kỳ.
Sau khi  thấu hiểu mấu chốt trong chuyện ,   an ủi Tam ca vài câu,  vội vã về nhà.
Ta  về đến nơi liền  tìm Tiêu Kỳ: “Tiêu Kỳ,   cầu xin  một chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/oan-gia-ngo-hep-takg/chuong-16.html.]
“Không cần ,  cũng tin Tam ca  oan, nhất định sẽ giúp  minh oan rửa sạch nỗi oan khuất.” Tiêu Kỳ vẻ mặt kiên định nghiêm túc.
“Chàng còn  gặp  ,       oan?”
“Muội tưởng  ngày nào cũng   chuyện chính đáng ? Ta  hỏi thăm tất cả những  ăn cơm cùng  hôm đó. Đương nhiên  hỏi  gì cả,   đều  thấy  rời chỗ  trong bữa tiệc,  đó thì    xảy  chuyện. Lại  hỏi thăm  của tửu lầu. Hỏi mấy  cũng   , kết quả con trai ông chủ lỡ miệng,  là   thấy một thúc thúc  đánh ngất xỉu  lôi  từ hành lang bên ngoài sương phòng ở tầng hai.”
Nghe lời   mà tảng đá lớn trong lòng   trút xuống: “Tiêu Kỳ, cảm ơn , thật sự cảm ơn .       chuyện .”
“Vậy    gì?”
Ta trang trọng cúi  với Tiêu Kỳ: “Chuyện  vốn dĩ thuộc về Hình bộ chủ thẩm, nhưng   xin Thái tử gia dâng tấu chương, chủ động rút lui khỏi việc xét xử vụ án , và đề cử một đại nho trong giới học thuật khác xét xử vụ án.”
Tiêu Kỳ đỡ  dậy: “Vì     như ?”
“Tiêu Kỳ,   giấu ,  sợ , thật sự sợ . Ta sợ nếu  chủ thẩm, dù Tam ca   minh oan, cũng sẽ     cố ý bao che. Đến lúc đó,   vấy bẩn e rằng  chỉ  một  Tam ca.”
Tiêu Kỳ  lời  , lâm  trầm tư: “Muội  cũng  lý.    sợ, ngộ nhỡ  may,  thật sự kéo Tam ca  vòng xoáy thì ?”
“Ta tin  ,  cũng tin .” Vẻ mặt  trêu chọc: “Cho nên còn  nhờ Thái tử gia trí dũng vô song   xoay sở, đề cử một đại thần thiết diện  thuộc bất kỳ phe phái nào xét xử vụ án .”
“Muội đó,  thật là ma lanh.”