“Vậy,   xem bồi thường thế nào?” Lòng   hiểu   đập thình thịch.
Tiêu Kỳ    lâu, cho đến khi   lạnh gáy mới buông một câu đểu giả: “Tiểu gia  còn  nghĩ , chúng  chơi mạt chược  , ca ca sẽ  cho  .”
Ta: ?!
“Hai  thì chơi kiểu gì?”
“Muội   , ca ca dạy  nhé.”
“Nhị Bính.”
“Ù !”
“Không ,  ! Ta  nhầm , nước   tính.”
“Cố Hữu Ngâm,   chơi ăn gian như .”
“Vậy  dạy  cách gian lận cao cấp .”
Chúng  dường như đều   đối mặt với sự ngại ngùng khi lên giường, mà  tâm đầu ý hợp tìm đủ  cách để tìm chủ đề và niềm vui, vui vẻ bỏ qua bước đó.
Thế nhưng,  chơi mạt chược quá tệ,  còn  giở trò ăn gian, khiến Tiêu Kỳ đau đầu  thôi.
Sau đó,  đề nghị gọi cả thị vệ và nha   chơi Ma Sói, nhưng Tiêu Kỳ kiên quyết từ chối.
Theo lời , ngày đại hỉ, dù  động phòng, cũng nên  những hoạt động giải trí mang tính may mắn, cát tường, chứ chơi những trò g.i.ế.c chóc, đao kiếm thì    cho lắm.
Ta cạn lời: “Thế mạt chược hô ‘Ù!’ thì  cát tường ?”
Hắn  hì hì, khuôn mặt ửng đỏ vì uống rượu,  vẫn  phần  trai: “Chơi mạt chược  giỏi mà, đó chính là cát tường. Đừng nóng vội, thanh mai, ca ca dạy  nhé,  xem bước   nên  thế , mà nên  thế .”
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
“Tiêu trúc mã,  cứ chiếm hết hào quang như thế, cũng  nhường  vài ván chứ.”
“Cái    hiểu . Nếu  cứ nhường  mãi, thì kỹ năng của    mà tiến bộ  chứ? Nhìn xem,   thắng .”
“Trời ơi,  chơi nữa,  chơi nữa.”
“Đừng mà, chơi thêm vài ván nữa .”
Gã  rõ ràng  say , tay chống  cái đầu đang lắc lư  đổ, nhưng tinh thần  vẫn cực kỳ cao hứng.
Chỉ là  ít , ánh mắt  trống rỗng  về một nơi nào đó, nỗi buồn tủi  giấu nổi.
Haizz, thôi ,  là   thất tình, hôm nay bổn tiểu thư sẽ liều   bạn với quân tử .
Thế là đêm tân hôn, với những   liên tục ăn gian và sự kiên nhẫn dạy dỗ của Tiêu Kỳ, chúng   chơi mạt chược suốt đêm.
Sáng sớm hôm ,   chằm chằm  chiếc giường tân hôn sạch sẽ tinh tươm,   mà  sạch sẽ cho ,  động  .
Trên giường   máu, thì khó lòng qua ải bên Hoàng thượng và Thái hậu. Ta băn khoăn hồi lâu, cuối cùng cũng lề mề lấy một con dao, chuẩn  rỏ ít máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/oan-gia-ngo-hep-takg/chuong-3.html.]
“Muội đang  gì thế,   tắm rửa trang điểm lâu ?” Giọng Tiêu Kỳ vọng từ ngoài cửa , chớp mắt  thấy   trong phòng. Hắn  thấy cảnh tượng :  đang cầm d.a.o đối diện với giường tân hôn, cảnh tượng đó, cứ như một  đồ tể đang  một con lợn chờ  xẻ thịt.
“Muội định xẻ thịt   xẻ thịt cái giường ?”
Thấy  đáng thương   gì,  càng thấy lạ: “Rốt cuộc là ?”
“Tiêu Kỳ,  cần xẻ thịt ,   ơn rạch một ngón tay  mà.” Ta đưa mắt quyến rũ  .
Tiêu Kỳ lộ  vẻ mặt kinh hãi, dường như nghĩ một lúc lâu mới hiểu  tình hình: “Haiz,  cứ tưởng chuyện gì ghê gớm, chuyện  dễ thôi mà, ban đầu là do  thiếu suy nghĩ.”
Nói   tự nhiên cầm lấy con dao, rạch một đường  ngón tay.
“Này, chiều nay chúng    cung đấy,  hiểu hết quy tắc cung đình  chứ?” Ta vẫn còn đang ngẩn ,  đột nhiên buông một câu.
“Hà,  quy tắc cung đình gì chứ?” Ta ngơ ngác hỏi.
Cho đến lúc , cả hai chúng  mới sửng sốt nhận  một sự thật: Ta   mù tịt về quy tắc cung đình.
“Cố Hữu Ngâm,   chứ ? Muội    từng học trong cung ? Nhạc mẫu ở nhà cũng  huấn luyện  cho  ?”
Ta đau hết cả đầu: “Học trong cung là chuyện ba năm  , quên hết sạch . Còn nương,   mà bà  hiểu mấy cái   chứ.”
Ba giờ  khi  cung, Tiêu Kỳ  huấn luyện cấp tốc quy tắc cung đình cho .
“Bảo  hóp bụng , chứ   bảo  cong m.ô.n.g lên.”
“Ta đang hóp bụng đây, nhưng  hóp  nữa.”
“Nâng hông, nâng hông.”
“Bước chân  nhỏ.”
“À, nhỏ đến mức nào?”
“Bằng một nửa bước  bình thường của  .”
“Mắt đừng  chằm chằm   khác, nhưng khi trả lời cũng   cúi đầu mãi, như thế ,  đối phương một cái  cúi đầu trả lời.”
“Hà? Nhìn một cái như  ư? Thế thì  dễ trợn trừng mắt mất thôi hu hu hu.”
Chỉ còn nửa tiếng nữa là  cung, cuối cùng Tiêu Kỳ cũng thất bại thảm hại mà thừa nhận, cái gọi là “trò ngu  thể dạy”.
“Thôi  ,  chuyện  cứ bắt chước  là . Đừng  lung tung, đừng liếc ngang liếc dọc”
“Rõ ràng cái gì cũng  thể bắt chước , tại     luyện lâu như  chứ?”
“Cố Hữu Ngâm,    cái gì gọi là khí chất ? Khí chất  thể bắt chước  .”
“Được  ,   lý nhất.”
“Muội đừng  phục, vốn dĩ là   lý mà.”