Ta gả cho một Thái tử, sự ràng buộc trong tưởng tượng  hề cảm nhận , nhưng những ban thưởng vàng bạc  khiến  nhất thời lâng lâng. Cha chồng là quan to nhất thiên hạ,  chồng thì  thực dụng, nhưng vì chức quan quá to nên  cần ở chung, thật sự quá sướng! Đây đúng là núi cao, hoàng đế xa, khỉ  bá vương.
Ta   sống một cuộc sống quý tộc phong kiến mục nát, dần dần cảm thấy tùy duyên an phận cũng khá .
Cuộc sống mới cứ thế bắt đầu, cả hai chúng  đều  ngủ giường, nhưng  đều thương đối phương  trải chiếu ngủ  đất, mà  kiên quyết đồng lòng   ngủ chung một giường. Chuyện Thái tử tân hôn  ngủ riêng phòng mà truyền  ngoài thì  sợ   đời dị nghị.
Sau  Tiêu Kỳ lấy cớ đôi khi ban đêm   việc công,  thư phòng  tiện, ở trong phòng ngủ  sợ  ồn , cố chấp bắt Đại Bát kê thêm một cái giường và một cái bình phong trong phòng ngủ.
Đại Bát  hiểu: “Chủ nhân,   là   việc công trong phòng ngủ , chỉ kê thêm giường thì   , chẳng  còn  kê thêm bàn ghế nữa ?”
Tiêu Kỳ  hỏi mà ngớ : “Kê, kê, kê, kê thêm bàn ghế nữa.”
“Chủ nhân,  kê thêm bàn ghế    chuyển sách của ngài sang ? Ngài xem, chuyển những quyển nào?”
“Ha ha.” Ta nhịn : “Đại Bát, những quyển sách khác cứ từ từ,  hết cứ mang Tẩy Oan Lục và Tư Trị Thông Giám đến cho   là .”
Đại Bát  lời rời , Tiêu Kỳ  : “Bây giờ   ai,   thì đừng nhịn.”
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
“Ha ha ha-------”
Vấn đề chỗ ngủ cuối cùng cũng  giải quyết. Buổi sáng Tiêu Kỳ  thiết triều,  thì thường xuyên ngủ đến tận trưa. Sau đó thì  truyện, dắt chó  dạo, tắm nắng, cắn hạt dưa.
Ba ngày,   thành công tăng bốn cân.
Một tuần, tất cả nha , nô tài trong phủ đều trở thành cao thủ trong trò chơi Ma Sói.
“Đại Bát hôm nay   nhiều,  còn  tranh cử chức trưởng thị vệ nữa chứ. Đề nghị Tiên Tri kiểm tra  phận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/oan-gia-ngo-hep-takg/chuong-5.html.]
“Tranh cử trưởng thị vệ thì ? Đại Bát  xứng ?” Đại Bát còn  kịp  gì, nha   cận của , Ngưng Hương  vội vã lên tiếng.
“Xứng, đương nhiên xứng. Ngưng Hương  bình tĩnh , đây là chơi game. Bình thường   khiêm tốn, giờ  tranh giành tranh cử, như  là  bình thường.”
“Hì hì, phu nhân  đúng.   chỉ  thử một , xem   năng lực đó  thôi.”
“Phải ,  , phu nhân xem, cứ để  thử  trong game  .”
“Ngưng Hương ,    thấy  cũng  đúng lắm nhỉ? Đề nghị Tiên Tri kiểm tra Đại Bát ,  đó kiểm tra Ngưng Hương.”
Hôm đó  đang chơi Ma Sói với họ  vui vẻ thì Tiêu Kỳ tóc tai bù xù trở về,  rằng ngày hôm  Tam hoàng tử sẽ mở tiệc tại phủ, mời chúng  tham dự.
Ta đau đầu, tuy  thích náo nhiệt, nhưng  thích náo nhiệt với những tiểu thư bạn bè  thiết. 
Những buổi giao tiếp quan trường đầy rẫy , việc  giả lả với  cũng  tốn sức và mệt óc,    chứ. 
Dù  thì vị trí Thái tử phi   cũng chỉ  một năm rưỡi  sẽ đá đổ trách nhiệm mà  thôi, chi bằng bây giờ bắt đầu cho   leo cây thì ? 
Ta thử  ý nghĩ của  với Tiêu Kỳ,   ngoài dự đoán lắc đầu nguầy nguậy: “Không  . Bây giờ dù   cũng đang ở vị trí , ở vị trí nào thì   việc đó, hiểu ?”
“Không  thì  chứ?”
“Thì  chứ? Phần tiền lương  còn  ?”
“Không  thì thôi. Tiểu thư   tiền,  thèm chút tiền lương đó của .”
Tiêu Kỳ tức điên lên: “Này, Cố tiểu thư, , Cố cô nương , mấy hôm  Tam ca  nhắc với ,     một lô vải gấm vân quý thượng hạng. Đây là hàng thời thượng,  tiền cũng  mua . Muội   những việc xã giao  ,  sẽ mở lời với Tam ca.”
“Nhất trí.”