8.
Đêm hôm đó, Du Du lén theo Thì Dục Bạch bước công trường.
Bước chân “bệ hạ” nhanh, khiến cô chạy lảo đảo theo .
Cô ngước , dám mở miệng, phía chính là cái giếng.
Thì Dục Bạch bỗng dừng bước.
Du Du ngẩng lên nghi hoặc — thì thấy Giang Thiếu Nhung đang miệng giếng.
“Giang… Giang Thiếu Nhung?”
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Du Du kinh ngạc.
Ánh mắt Giang Thiếu Nhung vượt qua cô, rơi thẳng Thì Dục Bạch:
“Anh định đưa cô về?”
Biết ngay lời dối bịa lật tẩy, Thì Dục Bạch giận, chỉ bật lạnh:
“Đương nhiên. Nàng vốn là của trẫm.”
“Anh g.i.ế.c nàng một ,” Giang Thiếu Nhung bình tĩnh , “còn g.i.ế.c thứ hai ?”
Du Du giữa hai , càng càng thấy hoang mang.
G.i.ế.c ai? Ai g.i.ế.c ai?
Thì Dục Bạch cô một cái.
Khi đó, một chén độc tử là ý chỉ từ ban .
Sau khi nàng uống độc c.h.ế.t, mới hối hận.
lục soát khắp tẩm cung tìm thấy t.h.i t.h.ể — cuối cùng chỉ vớt một chiếc vòng tay giếng.
Hắn sai chôn chiếc vòng lăng mộ của .
Còn bản — cách nào rời khỏi tẩm cung từng nàng, mỗi ngày đều nơi mà dằn vặt.
Cho đến một đêm, bên giếng, sơ ý ngã xuống.
Khi leo lên, phát hiện đến một thế giới khác.
Hắn giữ một niềm hy vọng nhỏ… nếu đến đây, thì nàng — biến mất khi uống độc — cũng ở đây.
Và đúng như .
Hắn thấy nàng trong buổi đấu giá.
May là nàng còn nhớ gì, thậm chí chính ban độc cho nàng. Vậy mà nàng vẫn cam tâm tình nguyện theo rời .
Thì Dục Bạch lắc đầu, nhẹ giọng:
“Trẫm sẽ hại nàng nữa…”
Giang Thiếu Nhung lạnh lùng:
“Quý phi của thế giới đó c.h.ế.t . Anh từng buông tay nàng một , sẽ thứ hai.”
Nói kéo Du Du đang ngơ ngác về phía :
“Anh còn tư cách đưa nàng .”
Du Du ngẩng lên.
Qua những lời … cô mơ hồ hiểu điều gì đó.
Thì Dục Bạch cũng phát hiện ánh mắt khác lạ của nàng. Không nên gì, mất bình tĩnh:
“Có tư cách , đến lượt ngươi !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/oi-be-ha/chuong-8.html.]
Hắn kích động đưa tay định kéo nàng .
Giang Thiếu Nhung chắn mặt cô, rõ ràng:
“ thích cô . Nếu hôm nay cô chọn với , sẽ tuyệt đối ngăn cản.”
Du Du ngẩng đầu, kinh ngạc Giang Thiếu Nhung.
Cô luôn nghĩ chê cô phiền, nghĩ quan tâm chút nào.
Vì hôm đó khỏi, cô một — cô tin rằng thật sự chẳng hề để ý.
giờ đây…
Khi “thích”, tim cô như nở hoa.
Thì cảm xúc rung động mà cô tưởng là do “ giống bệ hạ”…
Đến khi thấy cạnh bệ hạ thật, cô mới nhận :
Người cô thích—là .
“Du Du?”
Thì Dục Bạch cô.
“Bệ hạ…”
Cô cúi đầu thật thấp, suy nghĩ lâu, mới ngước lên.
Khóe môi cô nở nụ nhẹ, bình yên:
“Chàng đúng. Chúng thể về nữa.”
Thì Dục Bạch tròn mắt, hai dám tin.
Một lúc bật , nụ thê lương:
“Không thể về… Hóa từ đầu đến cuối là hiểu…”
Nói dứt câu — để ai phản ứng kịp — lao đến miệng giếng nhảy xuống.
“Khoan !!”
“Bệ hạ!!”
“Ùm!”
Giang Thiếu Nhung và Du Du chạy đến — giếng chỉ còn nước lay động.
Bóng nhảy xuống như từng tồn tại.
Du Du chống tay bên miệng giếng, ngây ngẩn:
“Thì … thật sự thể về… Thần còn tưởng ‘niêm phong giếng’ là niêm phong thật…”
Giang Thiếu Nhung mà tim thắt .
Hóa cô nghĩ vì lấp giếng nên mới “ về ”?!
Anh vội kéo cô khỏi miệng giếng, bộ bình thản:
“Đi thôi. Về nhà xem tiếp cái phim cung đấu nào.”
Du Du nghi ngờ gì, ngoan ngoãn theo .
Giang Thiếu Nhung ngước vầng trăng trời, thầm nghĩ:
Ngày mai nhất định tự canh, lấp cái giếng cho xong mới .
[Hoàn]