Ối Lộ Mất Rồi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-27 10:47:25
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

dài giường, nhắm mắt là hình ảnh cơ bụng trắng mịn của Trình Húc hiện rõ mồn một. Nghĩ kỹ thì, hình như cũng chẳng lỗ lắm. Dù ở mấy câu lạc bộ, ngắm hang chất lượng cao thế ít nhất cũng tốn tám trăm tệ.

Miệng thì gọi là “”, nhưng tên nhóc thực nhỏ hơn hai tuổi.

Trình Húc năm nay học đại học năm tư. với cùng học chung trường cấp hai, chung cả trường cấp ba, lên đại học thì khác trường nhưng vẫn cùng thành phố. trường sớm hơn một năm, nghiệp, mua nhà trong thành phố.

cúi đầu vì năm đấu gạo, nhưng chịu thua một bữa lẩu thịnh soạn.

Còn chuyện tại Trình Húc đồng ý cho ở nhờ — chuyện kể từ “đời ”. Mẹ là cô giáo dạy piano của , dạy từ lúc mười tuổi, dạy liền năm sáu năm. Anh thấy sắp “lang thang đầu đường xó chợ”, thương tình nể mặt cho ở nhờ, chỉ thu hai bữa lẩu mỗi tháng coi như tiền nhà.

hôm qua sẽ mời Trình Húc ăn lẩu, mà ngày hôm tan , sẵn công ty , như sợ nuốt lời bỏ trốn.

chấm công xong, cà khịa:

“Sinh viên các rảnh rỗi đến thế ? Không tiết thì nhà máy vặn ốc cho nhờ!”

Anh khoanh tay, nhướn mày lưng :

“Keo kiệt như cô, nhắc, kiểu gì chẳng giả vờ quên ngay!”

Ờ thì… cũng đúng, chối .

Hai đứa xuống quán lẩu, còn kịp cầm đũa thì ai đó từ phía choàng tay khóa cổ .

“Khụ khụ... Tiểu Trình ơi, tớ sắp qua nổi … Dưới gầm giường tớ hai cuốn truyện tranh lớn… giờ mới nhớ đưa cho … khụ khụ...”

giơ tay “trăng trối” xong, thì con bạn Trịnh Kinh Kinh buông , nhảy mặt, hét ầm lên:

“Đồ vong ân bội nghĩa! Mày để cho Trình Húc chứ để cho tao hả!?”

liền ném khăn ướt trong tay nó:

“Mày ở chui thế hả!?”

Trịnh Kinh Kinh còn kịp thì Trình Húc , giọng lạnh như băng:

“Dưới gầm giường truyện tranh lớn?”

: “…… đùa đấy mà.”

Thấy khí bắt đầu nguy hiểm, Kinh Kinh lập tức chuồn:

“Tao hẹn trai ăn lẩu, tiện đường thấy mày nên chào cái thôi. À đúng , cái bộ truyện mày bảo tao mua hộ tao giữ luôn nha. Bye bye cục cưng!”

Nói xong, nó chuồn nhanh hơn cả tên lửa.

“Cút nhanh !!” — nghiến răng theo.

Trình Húc vẫn chằm chằm, ánh mắt như soi thấu tim gan. nghiêm túc ngẩng đầu, thẳng:

quyền tự do sách.”

“Đọc sách? Cô gọi cái đó là sách ? Nếu hồi còn học cô mà chịu học chăm như lúc mấy thứ đó, chắc giờ cô Thanh Hoa Bắc Đại .”

Anh mắng thả cuộn thịt bò nồi lẩu sôi ùng ục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/oi-lo-mat-roi/chuong-2.html.]

gắp miếng thịt chín cãi:

“Cậu thế là sai . Ví dụ thích ăn thịt luộc cay, thịt cay thể ăn hai bát cơm liền. Giờ bắt chỉ ăn cơm trắng, nửa bát còn nuốt trôi. Làm giống ?”

Trình Húc tức đến mức cạch một tiếng, đập đôi đũa xuống bàn, định tay dạy dỗ .

vội vàng “khuyên nhủ”:

“Quân tử động khẩu động thủ! Mà cái miệng thế thì luật sư , để huấn luyện cho!”

Anh khựng , tay còn đang cầm thịt:

liliii

“Cô huấn luyện ?”

gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, tưởng sắp phản pháo, ai ngờ gật đầu:

“Được.”

lập tức thể lấn tới:

“Học phí là tịch thu truyện của , tha vụ nha!”

Trình Húc đáp tỉnh queo:

“Không tha! kẻ chăn ngựa mà tha với chả thả!”

Đành nuốt nước mắt giao nộp hai cuốn truyện tranh lớn, trong lòng c.h.ử.i Trịnh Kinh Kinh bao nhiêu .

Trình Húc quẳng hai cuốn phòng khóa cửa, nghi nghi lén , quyết định lúc vắng sẽ len lén lấy .

Có lẽ Trình Húc thấu bộ mặt gian xảo , chỉ tay : “Dám lẻn phòng, bẻ gãy chân đó.”

Anh dám dọa như thế, càng lẻn cho bằng !

nhắn tin mắng Trịnh Kinh Kinh một trận, vì cô mất “bảo bối”!

Lúc đang ủ ê thì con nhỏ cũng nhắn : hóa trai lò vi song với yêu cũ. là họa vô đơn chí.

Để an ủi nó, huênh hoang : “Thôi để tao giới thiệu Trình Húc cho mày, còn trai hơn nhà mày đó!”

Bên đầu dây, Trịnh Kinh Kinh to như mùa: “Ôi thôi, dám dám.

Gần nước thì lợi , mày hạ thủ ?”

Nói linh tinh — nó dám thì dám chứ!

đành thật: “Thân quá thì khó tay, hồi tao mười hai tuổi cảm, thổi mũi sụt sịt thành bong bóng, còn nhớ rõ như in cơ mà, thỉnh thoảng còn lôi chuyện chọc đấy!”

“Thế càng tiến công chứ! Như mới dám bắt nạtnữa, mày mới lật đời thành chị đại!” Trịnh Kinh Kinh hưng phấn như đạp công tắc điện, quên cả chuyện thất tình.

nghĩ đến gương mặt Trình Húc, mấy múi cơ bụng, thông minh — nghĩ tới việc để khác hưởng lợi từ “bạn thời thơ ấu”, tiếc chứ.

Tóm , bốn phép cộng trừ thì việc giành lấy “con lợn” thời ấu thơ cũng quá đáng chứ?

 

Loading...