Tấm “màn” mong manh giữa hai chúng , xem  sắp vỡ .
  bò  nệm, chỉ tay về phía bức ảnh  đầu giường:
“Đặt ở đó  gì? Có  cố tình ?”
liliii
Trình Húc cúi xuống hôn lên tóc , khẽ :
“Cố tình đấy. Thèm khát nhan sắc của em mà.”
 xoay  , tay che miệng,  như con mèo  trộm cá:
“Anh cuối cùng cũng chịu thừa nhận  hả?”
Không khí lập tức trở nên mập mờ đến nghẹt thở.
Anh  tiến gần,  bất đắc dĩ  bất lực:
“Tư Kỳ, em  thể khai sáng chậm hơn chút nữa  ?”
 ngớ : “Hả?”
Anh buông  , vươn tay tắt đèn. Trong bóng tối,  chỉ  thấy tiếng sột soạt của áo  cởi.
 hoảng hồn chui tụt  chăn:
“Khoan! Có gì từ từ !”
 chỉ là “sắc nữ miệng”, chứ   “sắc nữ hành động” thật!
Trình Húc khẽ hừ:
“Hồi  mười tuổi, em  hỏng con robot biến hình của , còn nhớ ?”
 bật dậy như cá chép:
“Anh nhỏ mọn thế , chuyện đó mà còn nhớ!”
Anh ấn   xuống:
“Hồi đó   so đo, vì dì  sẽ gả em  vợ nhỏ của .”
  ngửa, cố sắp xếp  dòng suy nghĩ:
“Nên... cấp hai   mang đồ ăn cho , cấp ba rủ   bài, đại học học cùng thành phố, còn bắt  dọn qua đây ở, là vì...”
Anh gật đầu, giọng thấp khàn:
“, vì em là vợ nhỏ của .
Mười tuổi  hỏng đồ chơi,
mười lăm tuổi ném bài tập của  xuống hồ,
mười bảy tuổi chê  học dở  ai lấy,
hai mươi bốn tuổi  dạy  ‘ăn  cho khéo’.
Anh học suốt mười mấy năm, cuối cùng cũng dụ  em về sống chung.”
 bật dậy, tức tối:
“Cái đồ thù dai! Lòng  nhỏ như lỗ kim!”
Anh   giữ chặt  , cúi sát:
“Anh mười tuổi  coi em là vợ nhỏ . Giờ  học xong,  ‘lừa’ em về ở cùng, lời hứa coi như  thành.”
  cãi nổi, chỉ mím môi định   thì  nâng cằm  lên, khẽ :
“Anh ăn  vụng về lắm, dạy  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/oi-lo-mat-roi/chuong-6-full.html.]
...C.h.ế.t tiệt, cái đồ khốn  hôn !
Còn c.ắ.n nữa chứ!
Trong  thở dốc, “tấm màn” cuối cùng tan nát.
 đỏ bừng cả mặt, thì thào:
“Vậy    tỏ tình sớm ?”
Trình Húc tựa trán  , nhẹ giọng:
“Em ngày nào cũng như con ngốc, chỉ   tiểu thuyết,  truyện tranh, chẳng  yêu là gì. Anh sợ tỏ tình  em từ chối, đến bạn cũng chẳng còn  .”
  chột  —  thế cũng đúng,  khi dọn đến đây,  đúng là  từng động lòng với ai.
Anh  c.ắ.n khẽ lên môi , giọng như đang trừng phạt:
“Còn dám  thích đồng nghiệp ?”
 càng luống cuống,  đông  tây né ánh mắt .
Anh vẫn  tha,  trêu  nghiến răng:
“Ba mươi sáu kế tình yêu, em định áp dụng với thằng đàn ông nào hả?”
 lấy trán húc nhẹ  trán :
“Là  đó, đồ đàn ông dở .”
Ánh mắt  sáng lên, vui mừng hiện rõ:
“Vậy... em thích ?”
  khẽ:
“Ừ. Mình yêu  ?”
Trình Húc ôm ghì   lòng, vùi mặt  cổ , giọng nghẹn :
“Cô ngốc của  cuối cùng cũng hiểu . Anh yêu em,  bạn gái  nhé?”
 gật đầu lia lịa.
Trong ánh đèn mờ,  lướt  thấy bóng mấy cuốn truyện tranh  lớn  kệ, bèn hứng khởi :
“Vậy em  xem mấy cuốn truyện ! Muốn tự do  mấy loại văn học  lớn luôn!”
Không khí lãng mạn lập tức rắc! vỡ tan tành.
Trình Húc ngẩng đầu, mặt đầy bất lực  .
  vẻ như  “khai sáng”,  hình như  hẳn.
Anh cúi xuống, tay luồn  trong áo ngủ , thấp giọng :
“Xem ,  cho em xem cho  luôn.”
  xem nữa. Từ nay dứt khoát rút khỏi giới truyện  lớn. Giữ gìn sức khỏe tinh thần,  dây  mấy thứ đồi trụy nữa.
 kể chuyện  cho Trịnh Kinh Kinh, cô  hét  điện thoại như sấm:
“Con  nó, mày  vô cái giới đó cả chục  ! Thi cử là rút,  c.h.ử.i là rút,  tới ba ngày  chui ! Lần  xem mày chịu  mấy hôm!”
 liếc  Trình Húc đang  bên cạnh, lạnh mặt xóa sạch đám truyện “đen” trong máy ,  khẽ  nhỏ qua điện thoại:
“Thật mà... tao chuyển sang thực chiến ...”
Trịnh Kinh Kinh gào lên:
“Cút ! Có cái nịt! Có trai là quên bạn! Tao   đứa bạn phản bội nào như mày!”