Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!! - 37

Cập nhật lúc: 2025-01-07 14:38:47
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thu Trì đang thu dọn chăn gối lúc chiều tà thì thấy Phó Hướng Ngung, hôm nay hình như lái xe đến.

Anh thoáng thấy mặc áo len mỏng màu xám nhạt, cổ áo rộng, dáng cao lớn, bóng cây xanh mướt, dáng vẻ cúi đầu.

Không từ khi nào, mỗi gặp , tim Thu Trì đều đập mạnh, nhẹ nhàng căng thẳng.

Khi Phó Hướng Ngung đến gần, Thu Trì vẫn như , nhưng lẽ vốn nhiệt tình, chỉ thấy khẽ nhếch môi, im lặng.

May là đối phương cũng định trò chuyện mật với , Thu Trì nhớ từng “ghét phiền phức”, hẳn là kiên nhẫn.

, Thu Trì đoán đến đây là để thẳng vấn đề. vẻ vụng về, thể hiện sự nhiệt tình, quá thẳng sợ vui.

May mà Phó Hướng Ngung lên tiếng : “Hôm nay nghỉ ?”

Thu Trì cuối cùng cũng trả lời: “Ừ. Mỗi tuần nghỉ một ngày.”

Nói xong, hai im lặng.

Thu Trì nhanh chóng thu dọn gối và chăn, cồng kềnh Phó Hướng Ngung.

Ban đầu định song song với , trông lịch sự hơn. chăn và gối trong lòng quá cao, che khuất tầm , cả to hơn, nếu song song với Phó Hướng Ngung, sợ hai sẽ kẹt cầu thang.

Trong lòng vẫn bất an, nhưng cám dỗ về tiền bạc mạnh mẽ tác động đến .

Năm nghìn… Anh nghĩ, nếu Phó Hướng Ngung thực sự cho năm nghìn, sẽ mua một chiếc bánh nhỏ ở tiệm bánh đối diện trường học khi tan .

Loại rẻ nhất là .

Phó Hướng Ngung Thu Trì ôm chăn gối phòng , nhanh chóng đặt gối lên giường, cửa, cúi xuống lấy từ tủ giày một đôi dép lê còn nguyên trong bao bì.

Dù là mùa xuân, phòng ký túc xá vẫn lạnh.

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Thu Trì lặng lẽ quan sát Phó Hướng Ngung, thấy tỏ vẻ vui, chỉ im lặng dép lê chuẩn .

Dép lê chân, Thu Trì may mắn mua nhầm size.

“Trước đây…” Thu Trì chợt nhớ , “Cậu sẽ báo …”

Anh căng thẳng, nên lắp bắp.

“Đã báo ,” Phó Hướng Ngung , “ nhắn tin cho .”

Thu Trì lấy điện thoại xem, quả thật tin nhắn mới, cách đây hơn hai mươi phút, là lúc đang thu dọn áo khoác phơi xong.

Anh gì đó nhưng thôi, hỏi thể báo sớm hơn , Thu Trì thích bất ngờ, kế hoạch mới cho cảm giác an .

suy nghĩ , Thu Trì dám đề cập, sợ Phó Hướng Ngung thấy phiền phức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau/37.html.]

“Vậy chuẩn .”

Thu Trì nhà tắm, bật nóng lạnh.

Trời lạnh, nước ấm nguội nhanh, loại máy nước nóng tốn điện, Thu Trì tiếc tiền, nên luôn tính toán thời gian tắm mới bật.

Suy nghĩ một chút, Thu Trì mở điện thoại, xin nghỉ thêm đêm với quản lý.

Tin nhắn của gửi , quản lý gọi video call, Thu Trì lập tức tắt tiếng, giả vờ thấy.

Xin nghỉ thêm đêm khó hơn xin nghỉ học ở trường, mỗi nghỉ, quản lý đều : “Việc nhà c.h.ế.t mà quan trọng hơn việc dọn kho hàng?” “Anh bệnh ? Không c.h.ế.t thể đến xem kho hàng?” Thật khó chịu.

Y giỏi vòng vo, lời quá thẳng thừng, nhưng ý nghĩa thì như .

Những thêm đêm vất vả, phần lớn cũng tìm việc khác lương cao hơn, nuôi gia đình, nên mỗi đều nhịn.

cũng xin phép, thủ tục cũng xong, Thu Trì định tìm chuyện mà dại gì điện thoại để y trút giận.

Nước trong nhà tắm hẳn còn lâu mới nóng, Thu Trì thể cứ mãi ở trong đó.

Ra ngoài, Thu Trì thấy Phó Hướng Ngung đang ghế bành cạnh bàn học, vẻ mặt thư thái, như đang chờ hầu hạ.

Thu Trì nên chủ động, đối phương đưa giá cao như , cố ý đến đây để khó.

, đến, xổm xuống cạnh giường, ôm từ gầm giường một cái thùng giấy lớn nhỏ.

Sau sự việc đó, Thu Trì tranh thủ thời gian tìm hiểu mạng, mua một dụng cụ.

Giáo trình , dụng cụ cũng đầy đủ, nhưng Thu Trì từng dùng.

Công việc hàng ngày bận rộn, Thu Trì tham lam.

Việc thêm đêm ở kho hàng bỏ, sợ Phó Hướng Ngung chỉ đang đùa giỡn , hoặc là chỉ chơi vài chán, việc thêm phù hợp cũng khó tìm, dám để đường lui cho .

Kết quả là, mỗi ngày tan về, Thu Trì đều mệt như quả bóng xì , chút ham nào, lên giường là ngủ, ba phút là “chết” .

Vì thế, những thứ trong thùng giấy đó đến giờ vẫn dùng.

“Nước nóng,” Thu Trì ôm thùng giấy, do dự , “Có lẽ chờ một chút…”

“Đó là cái gì?” Phó Hướng Ngung đột nhiên hỏi.

Mặt Thu Trì đỏ, ánh mắt né tránh, suy nghĩ một lúc, mới : “Là… dụng cụ.”

---

 

Loading...