Xe   cổng khu Bắc, chạy dọc theo con đường cây xanh.
Giờ  vẫn còn khá nhiều sinh viên trong trường,   chạy bộ,    dạo.
Đoàn Hâm Diệp  ăn khuya xong ở quán nướng gần trường về,   uống khá nhiều, một tay khoác vai Bành Thước, một tay ôm cổ Hứa Diệc Dương, ba   sát , như con cua bò ngang.
“Đồ ăn vặt vẫn ngon hơn,” Bành Thước hài lòng đánh giá, “Mai tao mời,  ăn quán Cao Kha giới thiệu , mai tụi mày  ?”
Hứa Diệc Dương: “Thôi  Bành Thước, cả học kỳ tao mập thêm mười cân , tao sợ hè  về nhà  ba  bắt  trại giảm cân.”
“Mày chắc chắn là Trư Bát Giới đầu thai, ngày nào cũng ăn,  tao với Diệp Tử  mập, chỉ  mày mập?”
“Mẹ mày!”
Hai    chuyện,  đẩy Đoàn Hâm Diệp đang chen giữa, Đoàn Hâm Diệp  chịu nổi nữa, tức giận kêu lên: “Mẹ kiếp hai thằng mày,  chuyện thì  chuyện, cứ đẩy tao thế, đường rộng thế  mà!”
Đang , chợt   thấy một chiếc xe quen thuộc chạy chậm phía bên cạnh.
Nhìn thấy biển  xe, Đoạn Hâm Diệp theo bản năng gọi: “Ê, thằng !”
Thu Trì đang   ngoài cửa sổ, nên   thấy Đoàn Hâm Diệp  tiên,   quen họ lắm, nên phản xạ tự nhiên là cúi đầu xuống tránh.
Phó Hướng Ngung để ý thấy động tác của : “Sao ?”
“Hình như là bạn cùng phòng của ..”
Nói xong Thu Trì mới nhớ  trong xe  bật đèn, Đoàn Hâm Diệp chắc   thấy .
Phó Hướng Ngung thực    thấy ba   từ cách đó mười mét, nhưng  lười  đường vòng, cũng  cần thiết.
“Không ,”  , “Bên ngoài   rõ.”
Xe chạy đến cuối đường,  rẽ  khu nhà cũ yên tĩnh, tiếng ve kêu râm ran vọng  từ ngoài cửa sổ.
Thu Trì  trải qua vài mùa hè ở đây, nhưng đến hôm nay,  mới nhận  tiếng ve kêu  thật ồn ào, nhịp điệu lên xuống khiến tim  đập theo.
Xe dừng  bên bồn hoa.
Tiếng mở cửa xe như một tín hiệu, Thu Trì  vội xuống xe, mà  sang   lái xe.
Rồi nhỏ giọng hỏi: “Vé xem phim…  thể tặng  ?”
“  giữ .”
Phó Hướng Ngung đoán   sở thích sưu tầm đồ, giống như thích nhặt lá cây và hoa  hình dạng đặc biệt  dấu trang sách .
Vì thế,  lấy hai tấm vé xem phim  nhàu nát từ túi , đưa cho Thu Trì.
“Cảm ơn.” Mắt Beta lóe lên vẻ vui mừng.
Phó Hướng Ngung  kìm  : “ nhớ giấy nhiệt  giữ  lâu .”
Thu Trì  nhạt: “Chắc  cách thôi,  về lên mạng tìm hiểu.”
“  đây,” Thu Trì cất vé ,  , “… Tạm biệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau/60.html.]
Hôm nay   vẻ  vui, Phó Hướng Ngung để ý thấy giọng   cao, mắt cũng sáng.
Vì thế Phó Hướng Ngung bất chợt : “Hôn  một cái.”
Thu Trì sững sờ,  chậm rãi đến gần, khẽ hôn lên môi Phó Hướng Ngung.
Chỉ là một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Alpha  vẻ  hài lòng, nắm lấy nửa khuôn mặt : “Chỉ thế thôi ?”
Thu Trì  hiểu ý , nên nhỏ giọng hỏi: “Vậy…   ?”
Phó Hướng Ngung   gì.
Thu Trì cảm thấy  hiểu sai , nên nắm tay Phó Hướng Ngung,  hôn khẽ lên khóe môi , bắt chước như cách Phó Hướng Ngung thường , khẽ mút môi .
Lưỡi Alpha nhanh chóng đáp , nụ hôn nồng nàn trong  gian chật hẹp của xe  chói tai.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Vừa dứt nụ hôn, Phó Hướng Ngung đột nhiên hối hận, dục vọng   khơi dậy, nhưng mai   đến viện nghiên cứu kiểm tra định kỳ,  thể dùng thuốc ức chế, pheromone  nhất  nên biến động mạnh.
Vì thế Phó Hướng Ngung đành cúi xuống hôn lên trán : “Hẹn gặp .”
“Ngủ ngon.”
Thu Trì bước xuống xe, cảm giấc  lâng lâng.
Anh về nhà, việc đầu tiên là chạy đến cửa sổ,  về phía nơi xe Phó Hướng Ngung đỗ.
Phó Hướng Ngung định  xe, đột nhiên thấy một cái đầu thò  từ cửa sổ tầng hai,  xa, Phó Hướng Ngung   rõ biểu cảm  mặt .
Khoảnh khắc ánh mắt hai  giao , Phó Hướng Ngung thấy cái đầu đó chậm rãi rút  trong,  vô thức ,  lái xe .
***
Không  từ khi nào, điều Thu Trì mong chờ nhất mỗi ngày là  gặp Phó Hướng Ngung  khi tan .
Trước đây khi sống một , Thu Trì  thấy ký túc xá  cô đơn, nhưng sự xuất hiện của Phó Hướng Ngung khiến việc “sống một ” trở nên khó khăn.
Kỹ năng nấu ăn của  ngày càng , giờ  cần xem công thức nữa.
Đồ dùng của Phó Hướng Ngung trong ký túc xá cũng ngày càng nhiều, ly tách, bàn chải đánh răng, khăn tắm, gối ôm… tất cả đều là đồ đôi.
Thu Trì luôn nhớ đến Phó Hướng Ngung.
Khi  việc, khi cho mèo ăn, thậm chí khi dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa,  sách…
 sự rung động  cũng mang theo nỗi sợ hãi sâu sắc.
Anh bắt đầu sợ một ngày nào đó Phó Hướng Ngung đột nhiên biến mất. Vì giữa họ chỉ là quan hệ giao dịch, Phó Hướng Ngung  thể “chán” bất cứ lúc nào, và giao dịch  cũng  thể kết thúc bất cứ lúc nào.
Mỗi  gặp mặt, Thu Trì đều nghĩ liệu đây   là  cuối cùng .
Khi  rời ,     về cuộc sống tẻ nhạt, cô đơn.