Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-08 09:03:17
Lượt xem: 1,563

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

là y quán ?” Nguyễn Du chỉ bảng hiệu ‘Y quán Diệu Thủ Hồi Xuân’, cảm thấy chút buồn , Diệu Thủ Hồi Xuân? Thực là Hắc Thủ Tham Tiền thì hợp lý hơn.

Cậu bé chắc chắn gật đầu, bọn họ luôn đến y quán để lấy thuốc. Không vì lý do gì khác, chỉ vì thuốc ở đây rẻ hơn chỗ khác một chút.

Người đến y quán phần lớn cũng là nhà nghèo khổ, khi bệnh dám chi tiêu nhiều, chỉ đến đây vì ‘rẻ’. Không rằng đến đây , mới thực sự tiêu tốn nhiều tiền chữa bệnh. Đại phu lòng đen tối mỗi dùng ít thuốc, tiền tự nhiên cũng ít, nhưng bệnh thì cứ kéo dài khỏi, tiền tiêu tự nhiên cũng tích tiểu thành đại.

Trong lòng Nguyễn Du nảy một kế, bảo bọn họ đợi ở bên ngoài, đợi lát nữa nàng sẽ đến.

Phía còn năm sáu đang xếp hàng, già, nữ nhân và trẻ nhỏ, một đứa trẻ vẻ thoải mái, to, phụ nhân an ủi: “Yêu nhi đừng đừng , xem bệnh sẽ khỏi thôi.”

Nguyễn Du cảm thấy khó chịu trong lòng, đến chỗ lang băm còn khi nào mới khỏi bệnh !

Nàng tới, đưa cho đứa trẻ một gói mứt hoa quả mà A Tương mua đó: “Tỷ tỷ cho ăn kẹo, Yêu nhi đừng nhé?”

Đứa trẻ ba bốn tuổi, đúng là độ tuổi thích ăn vặt, mắt ngấn lệ nhận lấy kẹo mứt, ăn một viên thì thật sự nữa.

Phụ nhân thấy Nguyễn Du bụng như , vội vàng lời cảm tạ.

Nguyễn Du bảo nàng cần khách sáo, đỏ mặt hỏi: “Sáng nay dậy thấy đau bụng, đại tỷ thể cho chen hàng xem bệnh ?”

Phụ nhân ôm đứa trẻ ở hàng đầu, nếu Nguyễn Du đến, thì sẽ đến lượt bọn họ khám bệnh, lừa một nữa. Nên Nguyễn Du mới cầu xin chen hàng, phụ nhân thấy Nguyễn Du hiền lành, tự nhiên gật đầu đồng ý.

Mỗi bước mỗi xa

Đại phu là một bốn mươi tuổi, để râu dê, ánh mắt lờ đờ, mặt mũi thấy . Ông quan sát Nguyễn Du một cái, bắt mạch, đó nàng chuyện với phụ nhân, liền : “Ta thấy sắc mặt ngươi nhợt nhạt, chút khí hư, chắc chắn là do lạnh quá. Ta sẽ kê đơn cho ngươi, uống vài thang thuốc là khỏi.”

Nguyễn Du gì, để ông tiếp.

Khí sắc của nàng , chỉ là da dẻ trắng nõn một chút, đến miệng lang băng thành biểu hiện khí hư, thực sự buồn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-10.html.]

Râu dê nhanh chóng kê đơn cho nàng, Nguyễn Du xem qua, phát hiện đúng là những loại thuốc nhẹ, tác dụng gì, bệnh uống sẽ , bệnh uống sẽ khỏi, nhưng bệnh tình cũng nặng thêm.

Nguyễn Du tự nở nụ , nắm chặt phương thuốc, mỉa mai : “Đại phu giỏi kiếm tiền ghê đấy.”

Đại phu tức giận trừng mắt thổi râu : “Ngươi ? Trong vòng mười dặm, ai y quán ‘Diệu Thủ Hồi Xuân’ chữa bệnh rẻ nhất? Tiền thu bao giờ cũng chỉ ít hơn những y quán khác, lừa gạt già trẻ nhỏ!”

“Không lừa gạt già trẻ nhỏ ư? Ha, thấy ông lừa gạt cả già trẻ nhỏ đấy chứ! Nhìn xem lưng ai, chẳng già yếu nữ nhân trẻ nhỏ ?” Nguyễn Du lạnh lùng , “Ông ông thu tiền ít hơn những y quán khác, hỏi ông, những y quán khác chữa bệnh cảm năm sáu ngày là khỏi, đến chỗ ông kéo dài hai ba tháng? Tiền thuốc trong hai ba tháng đó, lẽ còn bằng năm sáu ngày những y quán khác?”

“Ông lấy danh nghĩa giúp đỡ nghèo khổ, nhưng những chuyện hiểm độc như , quả thật chính là lang băm!”

Những lời của Nguyễn Du khiến những bệnh phía hoảng sợ, đây bọn họ cũng từng nghi ngờ, mỗi bệnh lâu như mới khỏi, nhưng đại phu luôn lý do thoái thác, bọn họ cũng tin tưởng. Nguyễn Du nữa , bọn họ bắt đầu nghi ngờ, đồng loạt chất vấn đến tột cùng chuyện gì đang xảy .

Râu dê thấy chuyện ồn ào, thẹn quá thành giận gọi đến: “Người , mau đưa đứa yêu nữ dùng tà thuyết mê hoặc ngoài, năng bậy bạ!”

Người đó nhanh chóng chạy đến định bắt Nguyễn Du, hoảng hốt kêu lên, bên trong liền một trận hỗn loạn.

Tống Hà theo đến y quán, thấy bọn họ thật sự định mang Nguyễn Du bán, yên tâm hơn nhiều. Lập tức chuẩn về, nhưng thấy Nguyễn Du y quán, nàng định gì, cũng xem xem khi ông lão bệnh, nàng sẽ ảo não hối hận , nên về nữa mà tìm một chỗ kín đáo xem kịch.

một lúc, cảm thấy , bên trong y quán hình như chuyện gì xảy , ồn ào quá.

Hắn liên tưởng sự ồn ào cùng với việc của Nguyễn Du, chỉ suy nghĩ rằng nàng yếu đuối như , nếu khác đánh , nàng kịp rời , chẳng sẽ gây vạ đến cá ao ? Nghĩ một hồi, vẫn từ cây nhảy xuống, về phía y quán.

Trong lòng nghĩ, lo cho Nguyễn Du, mà sợ nàng thương, khi trở về thì ăn với tổ mẫu thế nào.

Đẩy những chặn ở cửa , Tống Hà bước , liền thấy giọng quen thuộc, quả nhiên trong trẻo như chim sơn ca.

“Ta dùng tà thuyết mê hoặc , trong lòng ông tự , nếu trúng, ông thẹn quá hóa giận như ? Thân thể vẫn khỏe mạnh, chỉ là để thử ông mới cố tình với đại tỷ là đau bụng. kẻ lang băm là ông lập tức lạnh, khí hư, còn kê cho những loại thuốc vô dụng , thật là buồn !” Nguyễn Du tức giận, nhưng cũng khí thế gì, thoạt vẫn vẻ mềm mại dễ bắt nạt.

Râu dê cũng sợ nàng, hiệu cho một trẻ tuổi khác chuẩn đến dạy dỗ Nguyễn Du. Người tập luyện qua, hình cao lớn, ánh mắt hung ác, như chỉ cần chạm nhẹ Nguyễn Du thì nàng sẽ gãy xương.

Loading...