“!” Tống Hà hoảng hốt, thề là Nguyễn Du sẽ đẩy ngã.
Hắn bước vài bước định đỡ Nguyễn Du dậy, nhưng A Nguyệt bên cạnh đỡ nàng dậy, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Mỗi bước mỗi xa
“Công tử… … cô nương, ngươi chứ… … và Tống công tử thật sự gì , cô nương đừng hiểu lầm!” A Nguyệt hoảng sợ, nàng giữa Tống Hà và cô nương xảy chuyện gì, còn tưởng rằng là do khiến Nguyễn Du hiểu lầm.
Nguyễn Du mím môi lướt qua Tống Hà, chỉ thấp giọng với A Nguyệt: “Không cần hoảng loạn, liên quan đến ngươi.” Rồi rời .
Lần nàng kiên quyết và dứt khoát, khiến trong lòng Tống Hà hốt hoảng, như thể nếu nắm chặt , lẽ sẽ còn cơ hội nữa…
***
Sau khi Nguyễn Du rời , Tạ Thính Tống Hà bất động như núi, tức giận : “Tống Hà, ngươi điên , đẩy nàng ? Bây giờ nàng chắc chắn đang tức giận, ngươi còn mau đuổi theo, đây ngẩn gì?”
Tống Hà gì, Tạ Thính cảm thấy sắp tức đến ngất xỉu.
Ngay cả A Nguyệt cũng đang khuyên nhủ, nhưng Tống Hà dường như ai cả, chỉ đó bất động.
Triệu Đông ở lầu ngăn chặn mấy cô nương, nhưng bọn họ kéo sang một bên uống rượu, đó thấy Nguyễn Du từ lầu xuống, sắc mặt chút lạnh lùng, gọi vài mà trả lời.
Hắn chút lo lắng, đó xảy chuyện gì, vội vàng từ đám cô nương chạy đến ‘Thính Trúc Hiên’. Vừa thấy rượu đổ sàn, mảnh sứ vỡ khắp nơi, lo lắng hỏi: “Thiếu gia… xảy chuyện gì? Đây là chuyện gì…?”
Hắn run rẩy, lẽ Nguyễn tiểu thư thấy thiếu gia đến nơi , tức giận nên đánh thiếu gia, còn vỡ chén rượu ? Nghĩ đến biểu cảm của Nguyễn Du , Triệu Đông cảm thấy khả năng! Thiếu gia Nguyễn tiểu thư tát… Triệu Đông nghĩ đến cũng thấy kích thích.
Tống Hà tự nhiên trả lời Triệu Đông, trái Tạ Thính vui : “Có thể xảy chuyện gì, ngươi mau cho thiếu gia nhà ngươi , ngươi gì ? Hắn mà đẩy Nguyễn cô nương ngã xuống đất, bảo đuổi theo xin mà còn chịu , suýt nữa tức chết!”
“Rõ ràng thích nàng mà chịu , lúc nào cũng hỏng chuyện, vô lý như ? Nếu là Nguyễn cô nương, cũng sẽ chọn Lục công tử!”
“Cái… cái gì?! Thiếu gia đẩy Nguyễn tiểu thư!” Triệu Đông hoảng sợ, mặt mày trắng bệch, gần như nghi ngờ nhầm , thiếu gia điên ? Hắn run rẩy : “Thiếu gia… Vừa tiểu nhân và Nguyễn tiểu thư đường đến đây, nàng với tiểu nhân… Những hạ nhân nàng sắp thành với Lục công tử là giả, nàng ý với Lục công tử! Nàng cũng rõ với phu nhân, nghĩa nữ của phu nhân…”
“Thiếu gia… tiểu nhân đoán… Trong lòng Nguyễn tiểu thư thực sự thiếu gia… nhưng… nhưng ngài đối xử với nàng như …” Triệu Đông càng càng thấy tình hình nghiêm trọng, “Lần thì xong , ý đến tìm ngài, ngài như … bây giờ Nguyễn tiểu thư chắc chắn sẽ tha thứ cho ngài nữa…”
Tống Hà lời Triệu Đông , mặt lạnh lùng cuối cùng cũng biểu cảm khác, bước hai bước đến gần Triệu Đông, nắm lấy cổ áo , nhíu mày hỏi: “Ngươi gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-111.html.]
Triệu Đông run rẩy, nhỏ giọng : “Tiểu nhân… Tiểu nhân xong … Nguyễn tiểu thư chắc chắn sẽ tha thứ cho thiếu gia …”
“Không câu đó.” Tống Hà mặt lạnh .
Tạ Thính chịu nổi, Triệu Đông : “Hắn Nguyễn cô nương nàng ý định thành với Lục công tử, cũng từ chối phu nhân nhận nàng nghĩa nữ, thì ? Ngươi hối hận vì đối xử với nàng như ? Ta xem bây giờ ngươi nên gì cho .”
Tống Hà im lặng, mặc cho Tạ Thính mắng chửi . Trong đầu hiện lên hình ảnh Nguyễn Du ngã xuống đất với ánh mắt buồn bã, thất vọng, trong lòng chợt thắt , nàng sẽ bao giờ tha thứ cho nữa …
Bỗng dưng, Tống Hà từ ghế dậy, bước nhanh về phía cửa, bước qua ngưỡng cửa, đầu về phía đống lộn xộn đất. Ngoài vài mảnh sứ vỡ, còn một chiếc trâm ngọc gãy đôi, nhớ rằng chiếc trâm đó là của Nguyễn Du, còn cài tóc nàng.
Hắn nhặt chiếc trâm lên, nắm chặt trong tay.
Hắn xưa nay là , nhưng bao giờ nghĩ chuyện ngu ngốc như . Nếu chuyện sớm hơn, bình tĩnh , hỏi Nguyễn Du xem nàng nghĩ , lẽ tâm tư của nàng.
thể một câu nào, chỉ cần nghĩ đến việc Nguyễn Du sắp thành với Lục Hoài Ngọc, lòng như đ.â.m một mũi dao, âm ỉ đau. Hắn sớm thích Nguyễn Du, nhưng miệng , bao giờ dám thừa nhận.
Tạ Thính đúng, thực sự là lý.
Hắn đốn mạt, đáng đời.
……
-
Nguyễn Du dù tức giận, nhưng cuối cùng cũng sợ để tóc xõa sẽ khiến khác chỉ trỏ, nên khi xuống lầu búi tóc đen thành một búi gọn gàng.
Nàng bước khỏi Như Ý lâu, bộ trang phục của , trông bình tĩnh, khiến khác thể tâm tư của nàng. chỉ nàng , trong lòng nàng đang đau.
Ánh mắt lạnh lùng của Tống Hà rơi nàng, khi nàng kéo , do dự đẩy nàng …
Lòng bàn tay chạm xuống đất trầy xước, chút đau rát, nhưng Nguyễn Du dường như cảm nhận . Nàng sờ lên chỗ trâm cài đầu, nhớ khi ngã xuống trâm rơi mất.
vì tức giận, nàng thèm quan tâm đến nó. Đó là chiếc trâm do Mục thị tặng nàng, nàng bỗng cảm thấy hối hận vì nhặt nó lên kịp, giờ đây càng thể lấy.
Thôi, cứ như .