“Mẫu ơi, thật sự xảy chuyện lớn ! Thuốc của Nguyễn Du c.h.ế.t , Tống gia chúng liên lụy nữa!” Khi Tần thị tin , sắc mặt bà đầy lo lắng, cho .
Chuyện lớn như , Mục thị tự nhiên cũng tin. Cụ thấy Tần thị rối bời, nhíu mày : “Rốt cuộc là chuyện gì còn rõ, con là chủ mẫu Tống gia thể dễ dàng rối loạn như ? Đứa trẻ A Du đó, y thuật cao, thể nào mắc sai lầm như , chuyện Hà nhi sẽ điều tra rõ, con cũng nên quản lý hạ nhân trong phủ, bảo bọn họ giữ mồm miệng, đừng bậy bạ!”
Tần thị một hồi, trong lòng mặc dù lo lắng, nhưng cũng dám gì thêm, chỉ thể gật đầu.
Mục thị dặn dò ma ma chuẩn cơm canh, lát nữa sẽ thăm Nguyễn Du.
Trong ngục tối.
Vì ăn xin khi c.h.ế.t khăng khăng thuốc của Nguyễn Du vấn đề, nên hiện tại vụ án điều tra rõ, chỉ thể tạm thời giam giữ Nguyễn Du.
Dù Nguyễn Du là nữ nhi của cố nhân, nhưng Tống Sơn Trọng từ đến nay luôn thiết diện vô tư, đến Nguyễn Du, ngay cả Tống Hà cũng tha.
Mỗi bước mỗi xa
Tống Hà mím môi Nguyễn Du, : “Nàng yên tâm , nhất định sẽ điều tra rõ chuyện , trả sự trong sạch cho nàng. Nàng cũng đừng sợ, ở đây quen cai ngục, sẽ với bọn họ để bọn họ chăm sóc nàng, thức ăn ở đây ngon, mỗi ngày sẽ mang thức ăn đến cho nàng. Ở đây tối, nàng sợ ? Ta sẽ bảo cai ngục mang thêm vài ngọn đèn đến.”
Hắn bên ngoài ngục, còn Nguyễn Du bên trong, hai đối diện .
Trong lòng Tống Hà lo lắng, nghĩ đến việc Nguyễn Du ở đây khiến đau lòng vô cùng. Một ngày! Tối đa một ngày, ngày mai sẽ điều tra rõ ràng vụ án !
Tại đó đột nhiên sùi bọt mép mà chết? Hắn dám khẳng định thuốc của Nguyễn Du vấn đề!
Nguyễn Du lắc đầu, : “Không , sợ. Ta thể chắc chắn thuốc cho vấn đề gì, hôm đó vài bệnh cũng cảm, kê thuốc giống , lý nào bọn họ , chỉ một gặp chuyện. Vậy nên Tống Hà, kiểm tra xem đó ăn thêm thứ gì .”
“Ừ.” Tống Hà gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-143.html.]
Hoàn cảnh trong ngục thật sự , âm u, mùi ẩm mốc. Ban đầu Tống Hà nghĩ Nguyễn Du chắc chắn sẽ chịu nổi, nhưng ngờ nàng thường ngày dễ , lúc phản ứng gì lớn, trái còn bình tĩnh nhắc nhở nên gì.
“Huynh đừng lo lắng, điều gì sai, nên sợ.” Nguyễn Du thấy sắc mặt Tống Hà , liền mỉm với , ánh mắt cong cong, ngọt ngào.
“Ừ.” Tống Hà thấy Nguyễn Du ngoan ngoãn như chịu ấm ức, trong lòng đau xót, nhưng vẫn , “Được, sẽ sớm đưa nàng ngoài. Nếu nàng cần gì thì cứ với cai ngục ở đây, nhé.”
“Ngưu Tam, chăm sóc cho tẩu tử tương lai của ngươi, nếu nàng thương một sợi tóc, sẽ tha cho ngươi , thấy ?” Tống Hà đến cửa ngục, với cai ngục Ngưu Tam.
Ngưu Tam dám đáp ứng, lập tức : “Vâng , Tống gia cứ yên tâm, chuyện của tẩu tử chính là chuyện của , sơ suất với ai chứ dám sơ suất với tẩu tử, nhất định sẽ chăm sóc tẩu tử thật ! Tống gia cứ yên tâm! Nhanh chóng điều tra vụ án, tìm hung thủ, đừng để tẩu tử ở đây lâu, như chút nào!”
Chủ yếu là, nếu thật sự để nàng thương một sợi tóc, sẽ khổ sở! Ngưu Tam trong lòng nghĩ thầm.
“Vậy , đây.” Tống Hà chào một tiếng rời .
Hắn tìm hiểu chỗ ở đây của ăn xin, liền trực tiếp đến ngôi miếu đổ nát ở thành nam. Khu vực phía nam chủ yếu là khu nghèo của huyện Thanh Hà, những gia đình sống ở đây đều khá giả, vì trong những đến tìm Nguyễn Du xem bệnh, nơi chiếm lượng nhiều nhất.
Tống Hà đến đây, thấy vài phụ nhân tụ tập , đang bàn tán về chuyện hôm nay: “Ê, ê, các ngươi ? Thuốc của vị thần tiên sống Nguyễn đại phu c.h.ế.t ! Ôi, tiểu cô tử* nhà hôm nay mặt tại hiện trường, tận mắt thấy đó sùi bọt mép, co giật , lâu chết, khỏi bao nhiêu đáng sợ!”
*cô tử: em gái bên chồng
Một khác đáp lời: “ đúng , thật là quá đáng sợ, Nguyễn đại phu y thuật ? Sao thể c.h.ế.t chứ?”
“Y thuật cái gì? Ta thấy y thuật chỉ là giả, đến hại mới là thật! May mà khuê nữ của đây tìm nàng xem bệnh uống thuốc , nếu nhất định sẽ tìm nàng tính sổ! Theo , loại buôn bán lấy tiền , vẫn nên dễ dàng tin tưởng, đời gì thật sự chuyện bánh từ trời rơi xuống!”
Lời nhận sự đồng tình của nhiều , đều lý.