One Piece: Vua bóng tối ư? Tôi chỉ là… hậu cần thôi mà! - Chương 44: Dẹp Loạn

Cập nhật lúc: 2025-10-28 06:26:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 44: Dẹp Loạn

Vầng trăng tròn như tấm ngọc trắng treo cao giữa trời. Đêm nay trăng sáng hơn khi, phủ lên bầu trời một lớp ánh xanh nhàn nhạt.

Ánh trăng trải khắp sa mạc mênh mông, khiến cảnh vật càng thêm hoang vu. Thỉnh thoảng, từng đợt cát khẽ động, lẽ do bản địa phiền.

“Nhìn cứ như Hueco Mundo thật,” Reiner khẽ lẩm bẩm. Sa mạc ánh trăng sáng trắng xám đến lạ, khiến bất giác nhớ về một bóng hình xưa cũ. “Có lẽ nên tạo một Ulquiorra nhỏ… cũng khá ngầu đấy chứ.”

Xa xa, vài đốm lửa bập bùng cháy sáng. Một nhóm quanh, trò chuyện rôm rả — lẽ vì là đêm đầu tiên cắm trại giữa sa mạc, ai nấy đều thấy háo hức.

Sanji dựng mấy bếp củi. Một cái tự dùng để nấu, còn giao cho đám undead trông, để họ đốt Bột Vũ.

Gần đó, một undead xương khô đang loay hoay xoay hai mảnh Clima-Tact tay. Nami, khi mỏi nhừ cả tay, mới nhận thật ngốc — cần gì tự ?

Thế là cô liền réo Reiner giúp, còn thì một bên chỉ đạo:

“Quá nhiều Bong Bóng Nóng ! Tạo thêm Bong Bóng Lạnh , đồ ngốc!”

“Cô còn mắng cả undead ? Xương cũng quyền tồn tại chứ!” Reiner bất lực đáp.

“Ăn tối đây, !”

Giọng Sanji vang lên như một câu thần chú, lập tức khiến cả bọn phản ứng.

“Woahahaha! Tới đây, tới đây!”

Luffy vui vẻ chạy , bát đũa lạch cạch trong tay, :

“Sanji! Nướng giúp con rắn độc bắt lúc nãy nhé?”

“Ăn cái thứ đó ? Cậu nó độc đấy, đồ ngốc.” Sanji nhả khói, lạnh lùng đáp.

“Thế còn con thằn lằn độc?”

“Đổi con vật cũng vô ích, ngốc ạ! Vấn đề là độc!”

Không chịu nổi nữa, Sanji quát lớn, múc một bát thịt to tướng nhét miệng Luffy, đưa thêm một bát cho Reiner.

“Vất vả , Reiner.”

“Không . Mấy việc hậu cần thôi mà…” Reiner kịp hết, Sanji chuồn mất.

Rồi từ xa vang lên tiếng gọi khoa trương:

“Cô Nami~ Công chúa Vivi~ Phần ngon nhất để cho hai cô đấy~~”

“Đầu bếp dê xồm.”

“Đầu bếp lông mày xoăn.”

“Cậu gì đó, Đầu Rêu?”

“A, cảm ơn ,” hai cô gái mỉm . “ là phần đó để cho Reiner . Hôm nay vất vả nhiều .”

“Ôi~ Cô Nami và Công chúa Vivi, ngay cả khi chu đáo cũng thật quyến rũ~” Sanji tâng bốc , mặt sầm xuống:

“Ăn hết , ! Không chừa giọt nào!”

“Hả? Sủa gì đấy?”

“Đồ Bốn Mắt c.h.ế.t tiệt!”

“Hahaha…”

Ngọn lửa Bột Vũ do undead Reiner trông coi cứ cháy đều. Sau bữa ăn, chui túi ngủ, nghỉ ngơi cho đến khi bầu trời dần nhuốm xám.

O-o-o!

Hử? Tiếng gì ?

Kệ

Reiner chậm rãi mở mắt, gạt tiếng gà gáy khỏi đầu, chống tay dậy.

“Này ! Mây mưa tụ !”

Nhìn trời xám xịt, Reiner kìm hét lớn, khiến ai nấy giật tỉnh dậy.

Lúc , ở ngoài trại chỉ huy của quân Phiến Loạn tại Katorea, bình minh ló. Hầu hết còn đang say ngủ, chỉ vài lính gác và dậy sớm hoạt động bên ngoài.

“Này! Nhìn kìa! Trời kìa!!”

Một tiếng hét vang lên, khiến tất cả chú ý.

“Đ-đây là… đây là gì ?!”

“Sao thể…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/one-piece-vua-bong-toi-u-toi-chi-la-hau-can-thoi-ma/chuong-44-dep-loan.html.]

“Mây mưa!!!”

Trên bầu trời gần đó, mây đen cuồn cuộn kéo đến, che khuất cả ánh sáng. Ai nấy đều sững sờ, há miệng, nên lời.

“Mau! Mau báo thủ lĩnh!!”

“Vâng!!”

Cả trại im phăng phắc, chỉ còn tiếng chân dồn dập. Một binh sĩ lao như bay sâu trong trại, chạy hét:

“Thủ lĩnh! Thủ lĩnh! Mây mưa đến !!!”

Tiếng hét khiến nhiều bừng tỉnh. Ban đầu, vài kẻ còn khó chịu, buông lời c.h.ử.i rủa. khi hiểu ý nghĩa của tin , họ đồng loạt hất chăn, nhảy khỏi giường, chạy ngoài, thậm chí quên cả giày dép.

Tí tách—

Một giọt mưa rơi trúng má một binh sĩ. Cảm giác ẩm ướt, lành lạnh, ngưa ngứa — nhưng chẳng để tâm.

Anh chỉ ngửa đầu trời đen đặc, cả run rẩy, nước mắt hòa với mưa tuôn xuống ngừng.

“Mây mưa… thật …”

“Ba năm … Ba năm trời !!”

Người đàn ông quỳ rạp xuống, đầu chạm đất, nức nở.

Tí tách—

Tí tách— Tí tách—

Tí tách tí tách tí tách…

Tiếng mưa rơi dày lên. Tiếng hò reo, tiếng , tiếng xen lẫn , vang vọng khắp thành.

Mưa phủ trùm cả Katorea. Người quên chiến tranh, quên cả oán thù — chỉ còn niềm vui tột cùng khi đắm trong cơn mưa tưởng chừng vĩnh viễn mất.

“Đừng ngây đó nữa! Mau tìm vật chứa nước!!”

“Thủ lĩnh!”

“Thủ lĩnh, trời mưa !!”

“Phải! Thu nước! Mọi , hành động ngay!”

Một bóng cao lớn giữa phố, mái tóc vàng ướt sũng, cất giọng chỉ huy.

Thủ lĩnh quân Phiến Loạn — Kohza. Anh ngẩng đầu trời, ánh mắt đượm buồn. Niềm vui kịp kéo dài nhường chỗ cho suy tư.

“Tại mưa? Chẳng Thủ đô Hoàng gia dùng Bột Vũ hút hết mây mưa cả nước ?”

Kohza khẽ siết nắm tay, thì thầm:

“Hay là… trời cao thương xót chúng , ban ân huệ để chấm dứt chiến tranh?”

Nhớ về những trận chiến đẫm máu, những đồng đội ngã xuống từng một, Kohza — vốn luôn điềm tĩnh — cũng kìm giọt lệ.

… thật sự mệt mỏi …”

Không ai trong họ chiến đấu. Chỉ là khi dồn đến đường cùng, họ chẳng còn lựa chọn nào khác.

“Kohza!”

Một giọng nữ trong trẻo vang lên. Anh giật — và thấy mái tóc xanh da trời quen thuộc đến nhói lòng.

“Vi… Vivi?”

Trước mặt là Vivi, cùng với vài khác.

“Có vẻ như cách khá định,” Reiner quan sát khung cảnh, khẽ nhận xét. Cuộc chiến triền miên đẩy tinh thần quân phiến loạn đến giới hạn. Khi điều họ khao khát nhất xuất hiện, tất cả như sụp đổ theo niềm vui bất ngờ .

Khi nhóm Reiner tiến căn cứ, gần như chẳng ai để ý, khiến tự hỏi về kỷ luật quân đội nơi .

“Có lẽ đ.á.n.h giá thấp nỗi tuyệt vọng và khát khao mưa của họ…”

hiểu cảm giác đó,” Sanji đáp, cố châm t.h.u.ố.c nhưng bật lửa ướt mưa. Vẻ mặt trầm ngâm.

“Lúc đói đến c.h.ế.t, ai cho đồ ăn, dù bảo độc, vẫn ăn thôi.”

“Vivi, cô đến đây gì?”

đến để về âm mưu đằng cuộc chiến ! Đây chiến tranh — mà là một ván cờ thao túng!”

Kohza vẫn giữ vẻ bình tĩnh. “Ở đây tiện . Vào trong hẵng bàn.”

Nói xong, bước trại. Vivi Reiner và nhóm bạn; thấy Luffy gật đầu, cô liền dẫn họ theo .

Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để bình luận để động viên dịch giả nhé.

 

Loading...