Chương 67: Đôi mắt của cô , hấp dẫn!
Editor: Tuna
Hoàng Khải vốn là cũng hy vọng gì nhiều, nhưng đột nhiên ánh mắt của ông hiện lên hứng thú mảnh liệt.
Trước mắt là An Mộc đang đơn bạc đó, nhè nhẹ run rẩy.
Minh Uyên mở miệng, âm thành lạnh lẽo tựa như đến từ Cửu Trọng Thiên cung:
“ Đông Hoa, từ khi lên núi đến nay ngươi bao giờ phạm cung quy, cho vi sư , tại hôm nay xuống núi?”
Đông Hoa vẫn cúi đầu như cũ, thậm chí dám tới đôi mắt của Minh Uyên, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y thành hai nắm đấm, bộ dáng tuy rằng nhỏ yếu nhưng cố chấp
Nữa ngày thanh âm của nàng mới truyền tới:
“ Sư, sư phó, con, con là thèm hồ lô ngào đường ở nhân gian, cho nên, cho nên là….”
Thanh âm của cô ru thành tiếng. Đôi tay nắm chặt lộ rõ vẻ khẩn trương.
Biểu diễn hình thể như cũng gì đặc biệt, Bạch Ngọc Khiết cũng như .
Chính là Hoàng Khải cảm thấy lúc Bạch Ngọc Khiết thể hiện, ông liền là diễn kịch, nhưng khi An Mộc động tác , ông cảm thấy phần đau lòng.
Rõ ràng, An Mộc so với Bạch Ngọc Khiết còn cao tay hơn, nhưng loại tâm tình khϊế͙p͙ nhược thế nào mà nuôi ?
Sau đó Hoàng Khải đả hiểu.
Bạch Ngọc Khiết năm nay hai ba hai bốn, thuộc về dạng phụ nữ phát triển , con An Mộc, năm nay mới mười tám, hình mỏng manh, đóng vai thiếu nữ đúng là hợp tình hợp lý!
Ánh mắt Hoàng Khải chút u mê, a, nếu như An Mộc thật sự bản lĩnh đó như Bạch Ngọc Khiết sẽ bớt việc.
tiếp theo Hoàng Khải lộ vẻ mặt thể tưởng tượng !
Minh Uyên tiếp tục :
“ Đông Hoa, thật sự là như thế ?”
Nghe thấy thế, An Mộc vốn vẫn đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ sự khẩn trương, trong ánh mắt mang theo tia bất an cùng khủng hoảng nhưng nếu tinh tế quan sát thì sẽ thấy còn chút ủy khuất bang hoàng, thậm chí ánh mắt khi Minh Uyên còn mang theo loại lưu luyến nồng nhiệt, tất cả những tâm tư phức tạp đó hội một điểm, cuồng mà phát .
Tiếp đó, cô bình tĩnh, trong mắt chỉ còn kiến quyết.
Đông Hoa c.ắ.n môi, dám mắt Minh Uyên, nàng cúi đầu:
“ Sư phó, đều là thật.”
Bộ dáng , tuy đều là nàng dối nhưng chọc thủng lời dối đó, như liền buông tha cho nàng.
Cô gái , đôi mắt cuốn hút!
Mắt Hoàng Khải đều sang cả lên.
Thanh âm của Minh Uyên vẫn lạnh băng như củ, nặng cũng nhẹ:
“ Đông Hoa, ngươi dối!”
Minh Uyên lúc cho nhân viên hậu trường nhịn oán trách lên.
là quá vô tình a!
Đông Hoa cú đầu, nhưng cặp mắt lộ nét bướng bỉnh.
Một chốc , Minh uyên tiếp tục :
“ Nếu như thế, sẽ phạt ngươi đóng cửa ăn năng ở Thiên Cơ các ba tháng.”
Thiên cơ các là nơi trữ sách, ở trong đó sám hối ba tháng?
Đây rõ ràng là giúp nàng học tập a! Tuy rằng Minh Uyên lạnh lùng nhưng lời đều là để bảo hộ ho đồ của a.
Đông Hoa ngẩng đầu lên sung sướng về phía sư phó, mà nàng vẫn luôn ngưỡng mộ.
đó nàng nghĩ, chính ăn chút khổ cũng , nhưng sư phó từ đến nay là công chính liêm minh, bây giờ khi nào sẽ là lấy công tư ?
Đông hoa rối rắm cuối cùng quỳ thật sâu xuống đất, bộ dáng cho đều động lòng:
“ Sư phó, t.ử sai , xin sư phó trừng phạt con đến núi Tuyết Sơn đóng cửa ăn năng!”
Chương 68: Chiến thắng Bạch Ngọc Khiết, vỗ mặt!
An Mộc từ phòng thử vai về phía , quản lí sân khấu tới, mấy nữ diễn viên còn một lượt:” Người chọn, các cô thể .”
Bọn họ lập tức buông tiếng thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/chuong-67-doi-mat-cua-co-ay-rat-hap-dan-chuong-68-chien-thang-bach-ngoc-khiet-vo-mat.html.]
An Mộc cúi đầu, thần sắc mệt mỏi.
Vừa lúc các diễn viên khỏi, hành lang chỉ còn An Mộc và Bạch Ngọc Khiết, cô cuối cùng cũng xé rách lớp ngụy trang.
“Kìa, Đường Hạ, cô còn ở đây gì? ở đợi lát nữa xem diễn ?”
Nói tới đây, cô liền :”Ngày sẽ mắt tập hai, thời gian của nhiều, chao ôi khi đêm nay còn thức. Đương nhiên, cô nhận diễn viên , đuổi cô cũng phí công…..”
Bạch Ngọc Khiết giả ngô giả nghê xong câu đó, cửa phòng thử vai lập tức mở .
Quản lí sân khấu Dương bước :” Hoàng Đạo thời gian gấp lắm , mau trang phục, một lát nữa sẽ bắt đầu ”.
Dứt lời, đầu Bạch Ngọc Khiết, ngạc nhiên:”Sao cô còn ?”
Bạch Ngọc Khiết chằm chằm An Mộc, liền :”Cô Đường , chắc là lát nữa xem chúng bấm máy, quản lí Dương, nếu ….”
“Là cô, cô còn ?”
Bạch Ngọc Khiết sửng sốt:”?Tại , ,....”
Nói tới đây, cô đột nhiên dừng , đôi mắt trừng lớn, khó khăn lắm mới cất giọng:” Ý là….”
Quản lí sân khấu Dương phớt lờ Bạch Ngọc Khiết, vẫy tay với An Mộc:” Đường Hạ, cô theo , giới thiệu cô với trợ lí…..”
Bạch Ngọc Khiết cuối cùng cũng định thần , vội níu cánh tay của quản lí Dương:”Quản lí Dương, như thế ? chẳng đ.á.n.h giá cao phần diễn của ? Tại ….”
Hơn nữa phần diễn của Đường Hạ còn nhận xét gì thể…..
Bạch Ngọc Khiết đầu về phía An Mộc, lập tức thấy khóe môi cô cong lên thành nụ mỉa mai.
Là cô cố ý.
Cô cố ý cho cô hiểu lầm, cho cô từ cao ngã xuống đau điếng thế !
Quản lí Dương hất tay Bạch Ngọc Khiết :”Nói khi nào? Vừa mới thử vai xong, thể nhận xét với cô ?”
Bạch Ngọc Khiết tái xanh mặt, đột nhiên về phía Đương Hạ, đôi mắt phóng tia giận dữ:”Đường Hạ, cô với T.ử Khiêm cấp thêm tiền cho đoàn phim ?! Con tiện nhân ! Không kĩ thuật diễn, một mới như cô thể sắm vai chính? Còn các nữa, để xem << Đông Hoa công chúa>> sẽ liệt giữa đường như thế nào!”
Bạch Ngọc Khiết hung tợn xong những lời liền lấp tức bỏ .
_____*______
Đoàn phim thực sự chạy đua để đuổi kịp thời gian, may là kĩ thuật diễn của Tạ Nghi và An Mộc đều khá, nhiều cảnh chỉ cần một chốt, đoàn phim chỉ gặp chút vấn đề về góc , bấm máy bất đắc dĩ tăng lên.
thực sự cũng là nhanh, kịp để tập hai mắt đúng dự kiến.
Sau khi mắt tập hai, tiếp theo cốt truyện sẽ dễ thở hơn, còn chạy đuổi như .
An Mộc vất vả ngày đêm, mãi cho đến bữa trưa ngày hôm mới cơ hội về nhà để nghỉ ngơi.
Vừa về tới nhà, cô liền nhận ngay điện thoại của Diệp Đồng Đồng:” An Mộc, mau xem ảnh của Tạ Nghi Weibo!”
An Mộc dùng điện thoại đăng nhập Weibo, thấy Tạ Nghi cập nhật trạng thái mới.
Tạ Nghi: Xét đến bộ phim <<Đông Hoa công chúa>>, cô Đường sắm vai Quỳnh Hoa thực sự đáng nghi, một mối nghi ngờ tới nay mới sáng tỏ: Ngày đó, Hoàng Đạo mời và cô Đường tới Đế Hào, thêm nữa, bức ảnh chụp cô gái giấu mặt cũng nghi ngờ đó là cô Đường. Đến nay tin tức cho rằng, cô Đường là mĩ nhân trong sáng, giàu , khi nào, cô nhập đoàn phim chúng cũng là nhờ mối quan hệ riêng tư như thế!