Trì Đáo Đáo chỉ thể ngủ chung với khi ba công tác thôi, thường ngày đều ngủ chung với , nhưng mà đêm nay ngủ chung với ba ba, ba ba kể chuyện cổ tích, coi như cũng tệ.
Trì Thầm Yến cúi đầu con trai ngoan ngoãn giường.
Anh lên giường, Trì Đáo Đáo liền lăn trong lồng n.g.ự.c , động tác vô cùng thành thạo, cực kỳ giống Lộ Lê mỗi khi cô lăn lòng như thế.
Trì Đáo Đáo ghé n.g.ự.c Trì Thầm Yến, ngẩng đầu: “Ba ba kể con chuyện cổ tích ?”
Trì Thầm Yến ít khi ngủ một với Trì Đáo Đáo, cho nên đối với việc truyện cổ tích rành lắm.
Anh con trai đang dính lên , hỏi: “Con chuyện gì?”
Trì Đáo Đáo nghĩ: “Chuyện cổ tích về động vật nhỏ.”
Trì Thầm Yến khẽ nhíu mày: “Chuyện cổ tích về động vật nhỏ?”
Trì Đáo Đáo gật đầu: “ , ba ba mau kể chuyện cổ tích về vịt con cùng thỏ con .”
Trì Thầm Yến: “………………”
Trì Thầm Yến đành tạm thời dùng điện thoại tìm xem chuyện cổ tích về vịt con và thỏ con là chuyện gì, qua một chút, đó kể cho Trì Đáo Đáo.
Hình như giọng trầm của tính thôi miên, hoặc là vì câu chuyện ba kể còn ý nghĩ như hồi , Trì Đáo Đáo mới một nửa lăn ngủ, cái bụng nhỏ lúc lên lúc xuống, hô hấp vững vàng.
Trì Thầm Yến động tác nhẹ nhàng, con trai lớn lên trong những câu chuyện ngây thơ về vịt con và thỏ con.
Anh nắm lấy cái chân nhỏ của Trì Đáo Đáo đang đạp lên , đó dậy, đắp chăn cho Trì Đáo Đáo xong, đó hôn lên trán bé một cái.
Trì Thầm Yến nhà vệ sinh, đóng cửa .
Anh bồn rửa mặt, lấy điện thoại .
Lúc ở Tô Hà Loan, Lộ Lê cũng đang giường, ngủ, hệt như tâm sự gì.
Lộ Lê thấy điện thoại cuộc gọi video đến, như là tâm linh tương thông, liền ngọt ngào.
Lúc cô bắt cuộc gọi, màn hình là hình ảnh từ lên, nhưng mà góc vẫn nổi nhan sắc của .
Lộ Lê thấp giọng: “Anh đang ở trong nhà tắm ? Chưa ngủ ? Anh chuyện thế ồn con đó?”
Trì Thầm Yến khuôn mặt nhỏ của Lộ Lê, gật gật đầu: “Đã ngủ , phòng cách âm cũng , chắc là ồn .”
“Ừm.” Lộ Lê thấy sẽ ồn đến con liền thở phào nhẹ nhõm, đó nghĩ đến cái gì, nghiêm túc, vẻ mặt tức giận bất bình, cái miệng nhỏ chu chu lên : “Anh giấu em lâu như hóa là trại hè quân đội ? Hôm nay còn trả lời wechat của em nữa.”
“Con trai ngây thơ hồn nhiên rốt cuộc gì mà thằng bé mới ba tuổi bắt nó mấy cái chứ?”
“Anh thể nào áp dụng cái tuổi thơ ông cụ non của lên tuổi thơ hạnh phúc của Trì Đáo Đáo , em thấy là suy nghĩ nhiều quá đó, thằng bé còn nhỏ xíu, cả ngày cứ nôn nóng xong dục tốc bất đạt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ong-xa-om-mot-cai/chuong-189-ong-xa-om-mot-cai.html.]
“Ai thừa kế bạc tỷ bây giờ là ngốc bạch ngọt thì thể trở thành tổng tài bá đạo chứ?”
Trì Thầm Yến Lộ Lê lải nhải một hồi, bất đắc dĩ .
“Được .” Anh đáp. “Là đúng.”
“Không ý gì , chỉ đưa thằng bé huấn luyện một chút thôi. Con trai mà, quăng ngã đánh đập một chút , em đúng ?”
“Ở đây công tác bảo hộ an đều , còn những đứa bé khác ngang tuổi, coi như chơi giao lưu một chút, trải nghiệm cảm giác nhà trẻ thôi.”
Lộ Lê bán tín bán nghi: “Anh chắc là chỉ rèn luyện thôi, ép ngốc bạch ngọt thành phúc hắc đó?”
Trì Thầm Yến: “Bảo đảm .”
Lộ Lê lúc mới gật đầu: “Thế thôi cứ , nhớ chú ý an .”
Trì Thầm Yến đổi tư thế, Lộ Lê qua màn hình, hỏi: “Em còn trả lời câu hỏi của .”
Lộ Lê: “Câu hỏi gì cơ?”
Trì Thầm Yến: “Anh hỏi em nhớ ?”
Lộ Lê: “………………”
Đều là vợ chồng già mà còn thích ba cái chuyện buồn nôn .
Cô giơ điện thoại, ở giường lăn qua lăn , giả bộ: “Đương nhiên , em càng tự do hơn!”
Trì Thầm Yến vợ lăn qua lộn mà nhướng mày: “Có nhiều sức quá nhỉ?”
Lộ Lê: “Đương nhiên.”
Trì Thầm Yến giọng bình tĩnh: “Hy vọng tới lúc về thì sức lực của em cũng còn nhiều như thế, cần giả bộ lóc xin tha nữa.”
Lộ Lê: “?”
Cô co chân , dậy, cắn môi: “Đồ háo sắc.”
Trì Thầm Yến nhẹ nhàng: “Cảm ơn.”
Anh hỏi: “Thế bây giờ nhớ ?”
Lộ Lê Trì Thầm Yến dùng sắc dụ dỗ, tuy rằng tình nguyện, nhưng vẫn : “Có.”
Trì Thầm Yến: “Ngoan, cũng nhớ em.”