Ông Xã Vừa Tròn 18 Của Tôi - Chương 26: Lục Thượng

Cập nhật lúc: 2025-12-21 04:22:15
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 26: Lục Thượng

Trước sự niềm nở của nữ nhân viên, Duyệt Duyệt trông khác gì bà cô lão luyện, chẳng những sợ, mà còn vui vẻ tận hưởng cảm giác khi khác khen xinh. Hứa Hạ thầm nghĩ, cỡ lớn lên kiểu gì cũng khổ mấy .

 

“Cậu trông chừng Duyệt Duyệt một lát, thử đồ .” Hứa Hạ dặn dò Tịch Trạch. Cậu liền túm lấy Duyệt Duyệt đang chạy nhảy lung tung, kéo cô bé xuống sô pha.

 

“Dượng nhỏ, dượng nắm con chặt quá.” Duyệt Duyệt , gỡ tay .

 

Tịch Trạch nới lỏng nhưng buông: “Đừng chạy loạn, kẻo va đó nhè. Nhóc lúc nhóc trông lắm ?”

 

Duyệt Duyệt tròn mắt, kinh ngạc Tịch Trạch. Cô bé nào thấy bảo bao giờ, nên vẩu cái miệng nhỏ, tủi hờn : “Dượng nhỏ tính.” Miệng thì thế, nhưng vẫn ngay ngắn bên cạnh .

 

Mắt Tịch Trạch thoáng hiện vẻ đắc ý. Mấy ngày nay, thấy sự đáng yêu của bé con, cũng nếm trải lúc cô bé bướng bỉnh, rống lên thực khiến phát rồ. Có điều, phát hiện rằng Duyệt Duyệt để ý chuyện . Cho nên mới như , ai ngờ hiệu quả phi thường.

 

Hứa hạ đồ xong, thấy Duyệt Duyệt ngoan ngoãn kế Tịch Trạch, chỉ là vẻ mặt ấm ức.

 

“Chị ơi, chị mặc bộ quá, tôn dáng, khí chất, hợp vô cùng.” Nhân viên bán hàng tiếc lời khen.

 

Hứa Hạ xoay vài vòng gương. Trước thường mua sắm với Lâm San, hai góp ý qua . Nay Lâm San, cô đành hỏi Tịch Trạch: “Cậu thấy thế nào?”

 

Tịch Trạch cô từ xuống : “Không , y như quả cà tím.”

 

Câu thẳng thừng chẳng nể nang ai của suýt Hứa Hạ nghẹn c h ế t. Cà tím? Có cà tím ? Suôn đuột, phẳng lì, đó mới là cà tím. Cô ngắm nghía trong gương, hình cũng coi như công thủ, thế quái nào giống cà tím?

 

Nhân viên bán hàng cạnh bên chỉ trừ, cô hiểu tại trai liên tưởng xa xôi đến quả cà tím.

 

Lần thứ hai, Hứa Hạ một bộ rộng rãi hơn: “Bộ thế nào?”

 

Tịch Trạch quét mắt qua: “Giống con sứa.”

 

Hứa Hạ: “…”

 

Đổi sang bộ thứ ba, sắc mặt Hứa Hạ cực kỳ khó coi, nếu Tịch Trạch còn tiếp tục phát ngôn như thế, cô nhất định sẽ cho lẽ với .

 

“Còn bộ thì ? Chắc giống đồ ăn nào nữa nhỉ?” Hứa Hạ lẩm bẩm.

 

Ai ngờ, Tịch Trạch mà gật đầu thật: “Giống…”

 

“Tiên hoa.” Duyệt Duyệt cướp lời, tiện thể đá Tịch Trạch một cái nhắc nhở. Ngay cả cô bé cũng nhận Hứa Hạ đang vui, trong khi Tịch Trạch chẳng hề .

 

Tịch Trạch thấy Duyệt Duyệt cứ mãi chớp mắt với , Hứa Hạ thì chẳng mấy vui vẻ, còn nhân viên luôn trưng nụ gượng gạo, cứng đờ. Bấy giờ, mới tỉnh ngộ: “, giống tiên hoa.”

 

tiên hoa trông ?

 

“Tiên hoa gì?” Hứa Hạ truy hỏi. Cô Duyệt Duyệt ngầm hiệu. Rõ ràng cô thể cho qua, nhưng hiểu vẫn Tịch Trạch giải thích.

 

Tịch Trạch rũ mi, mái tóc mỏng che cảm xúc trong mắt. Lúc , mím môi, : “Giống hoa cát cánh.”

 

Cát cánh? Ý là bộ đồ ?

 

Hứa Hạ xoay , trong gương. Phần là áo len mỏng màu be, là váy thêu hoa nâu nhạt. Nếu dùng một loài hoa để hình dung, thì đời muôn vạn loại, nhất thiết là cát cánh?

 

Thấy trả lời nghiêm túc, Hứa Hạ cũng tiếp tục khó thêm nữa.

 

“Đi thôi, chúng xem cái khác.” Hứa Hạ đồ, định rời .

 

Tịch Trạch nắm tay Duyệt Duyệt, lặng lẽ theo cô. Cậu hiểu nổi, tại con gái khi mua đồ dạo qua nhiều cửa hàng đến thế. Cậu cảm thấy cửa hiệu khá hợp với Hứa Hạ, nhưng lúc cô chọn và thử đổ, chẳng quan tâm những bộ cho là .

 

“Ồ, bạn học Tịch Trạch của chúng đây ?” Giọng điệu khiêu khích vang lên từ đằng .

 

Hứa Hạ ngoái , thấy tầm bốn, năm thiếu niên trạc tuổi Tịch Trạch đang . Người dẫn đầu thấp hơn Tịch Trạch nửa cái đầu, mặc áo hoodie thùng thình, quần jeans rách, hai tay trần lộ ngoài hình xăm, đầu đội nón lưỡi trai. Mặt toát lên nét du côn, dáng cà lơ phất phơ, chẳng khác gì lưu manh.

 

Nhìn thấy những , Tịch Trạch khỏi trở nên nghiêm túc. Cậu giao Duyệt Duyệt cho Hứa Hạ chắn hai họ.

 

“Bọn họ là ai ?” Hứa Hạ bất an, hỏi.

 

Tịch Trạch: “Bạn học cũ.”

 

Tên thiếu niên đến mặt Tịch Trạch, nghiêng đầu Hứa Hạ và Duyệt Duyệt đang cô ôm lấy, tặc lưỡi vài tiếng: “Nghe chú đính hôn. Lúc đầu, cũng tin. Không ngờ, con lớn . Người nhà suốt ngày ăn chơi lêu lổng. Lần tới, nhất định cho họ gặp , để tận mắt xem thế nào mới là ăn chơi lêu lổng.”

 

Hứa Hạ ngờ thiếu niên mở miệng đến chuyện đính hôn, lòng khó tránh sợ hãi. Cô lo lắng Tịch Trạch, thầm khấn cho giữ bình tĩnh. Trước mắt, đối phương đông, thế mạnh, nếu gây chuyện sẽ hậu quả khôn lường.

 

“Ha ha ha.” Tịch Trạch đột nhiên rộ lên.

 

“Cậu cái gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ong-xa-vua-tron-18-cua-toi/chuong-26-luc-thuong.html.]

“Lục Thượng, to xác thế , đến chuyện đơn giản cũng . bao nhiêu tuổi, nhóc bao nhiêu tuổi, tự động não ?” Tịch Trạch kìm nén, tên bạn học cũ đang mỉa mai .

 

Cậu thiếu niên tên Lục Thượng cũng trừng mắt , chịu thua kém: “Thì ? Cậu ý kiến ?”

 

Dứt lời, về phía Hứa Hạ, với Tịch Trạch lời lẽ xa: “Tịch Trạch, thật ngờ thể bán linh hồn vì tiền. Chị gái lớn thế cũng lọt mắt.”

 

Ánh mắt Tịch Trạch sắc bén: “Cậu cái gì?”

 

Thấy Tịch Trạch cuối cùng cũng nổi giận, Lục Thượng lập tức hưng phấn, bóp khớp ngón tay răng rắc: “ , bán linh hồn vì tiền.”

 

Mắt thấy hai bên sắp gây chiến, sợ họ sẽ ẩu đả tại chỗ, Hứa Hạ lôi kéo Tịch Trạch, ý rời , nhưng Tịch Trạch hề nhúc nhích. Lục Thượng tiếp tục khiêu khích, chờ đợi Tịch Trạch bùng nổ, sẽ đại chiến một trận.

 

Thấy chiến tranh sắp nổ , Duyệt Duyệt bất ngờ với Lục Thượng: “Chú ơi, con trai tùy tiện đ á n h .”

 

Mọi : “…”

Ở đây có một rổ Pandas

 

Lục Thượng đang kiêu ngạo bỗng cứng đờ. Cậu ngượng ngùng gỡ nón xuống, sờ đầu hỏi bạn bè bên cạnh: “Nhóc con đó ?”

 

Bạn bè dịp hả hê: “Cô bé gọi là chú đó. Ha ha ha. Cậu già tới nỗi gọi là chú luôn .”

 

Lục Thượng vẫn hề tức giận: “Không , câu tiếp theo, câu tiếp theo .”

 

Cậu thiếu niên suy nghĩ một lát: “Người trai đ á n h .”

 

Lục Thượng rốt cuộc gật đầu hài lòng, kế đến đắc ý với Tịch Trạch: “Nghe thấy ? Con gái bảo trai hơn .”

 

Tịch Trạch đồng ý mặt: “Cậu chỉ thiếu kiến thức mà tai còn vấn đề. Con bé rõ ràng , chứ bảo hơn ?”

 

Lục Thượng vui, ngoắc Duyệt Duyệt: “Cháu gái, con xem giữa hai chúng , ai hơn?”

 

Duyệt Duyệt hết Tịch Trạch tới Lục Thượng, cuối cùng oa lên một tiếng, thút thít: “Khó chọn quá , con chọn ai hết, ô ô ô…”

 

Mọi nữa: “…”

 

Lục Thượng thấy mà chọc nhóc con , khỏi ngượng. Tuy nhiên, hài lòng với kết quả . Bởi lẽ ý của cô bé quá rõ ràng, ngoại hình của chẳng kém gì so với cha nó.

 

Cậu xua tay với Tịch Trạch: “Các , hôm nay tâm trạng bổn thiếu gia , so đo với các .” Nói , còn quên nháy mắt với Duyệt Duyệt.

 

Hứa Hạ thấy tình hình căng thẳng cứ thế một câu của Duyệt Duyệt hóa giải, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Tịch Trạch hiển nhiên cũng gây rắc rối ở chốn đông thế , bèn dẫn Hứa Hạ cùng Duyệt Duyệt xuống lầu.

 

Lục Thượng ba rời , khỏi gãi đầu. Tại cô gái bên cạnh Tịch Trạch trông quen đến thế. Mình từng gặp ở ư?

 

Vì sự xuất hiện của Lục Thượng mà tâm trạng dạo phố của Hứa Hạ cũng bay biến sạch sẽ. Cả ba dự định trở về. Lúc khỏi trung tâm mua sắm, Hà Đào dẫn theo mấy nữa bất thình lình xuất hiện, giật lấy Duyệt Duyệt từ tay Hứa Hạ.

 

“Đứa nhỏ quả nhiên giấu ở chỗ cô.” Hà Đào đoạt lấy Duyệt Duyệt, .

 

Trông thấy Hà Đào, Duyệt Duyệt sợ hãi rống, , vùng vẫy đòi Hứa Hạ.

 

Hứa Hạ chút phòng nào, đẩy mạnh xuống đất, thấy Duyệt Duyệt cướp còn sợ Hà Đào đến , phản ứng đầu tiên của cô chính là thể để Hà Đào mang đứa nhỏ .

 

Tịch Trạch kéo cô dậy, cần cô hành động, phóng như bay đuổi theo. Đợi đến lúc cô đuổi tới nơi, Tịch Trạch chặn Hà Đào.

 

“Hà Đào, thả Duyệt Duyệt xuống. Có chuyện gì thì giải quyết với Dư Tĩnh, đừng ở đây dọa đứa nhỏ.” Hứa Hạ vẫn lý với Hà Đào.

 

Hà Đào giao Duyệt Duyệt cho tình mới, chế giễu Hứa Hạ: “Chuyện giữa và Dư Tĩnh thì liên quan gì tới cô. Con là con của , gì thì .”

 

“Muốn gì thì ? Anh gì con bé?” Tịch Trạch lạnh lẽo Hà Đào. Cậu tháo đồng hồ cổ tay, đưa cho Hứa Hạ: “Cô tránh xa chút, chiếc đồng hồ đắt, đừng để nó hư.”

 

Hứa Hạ bao giờ trông thấy Tịch Trạch dữ tợn như thế. Cho dù khi nãy xảy xung đột với Lục Thượng, cũng đáng sợ bằng bây giờ.

 

Hà Đào Tịch Trạch, nhớ chính là tên nhóc tay với ở đồn cảnh sát hôm nọ, thầm nghĩ khéo xử lý ngay tại đây, trả thù cho việc khi xem thường.

 

Lúc , Tịch Trạch đối mặt với năm tên đàn ông lực lưỡng. Hứa Hạ lấy điện thoại , định báo cảnh sát, nhưng do quá khẩn trương mà tay run rẩy, gần như cầm nổi điện thoại.

 

“Này, Tịch Trạch, con trong tay khác thế?” Lục Thượng chẳng từ phất phơ , vui vẻ.

 

Hà Đào thoáng ngẩn , tức giận: “Đây là con gái , liên quan gì tới .”

 

Lục Thượng thu nét , lạnh lùng Hà Đào: “Ồ, hóa lầm. Tịch Trạch, thấy cứ thế , sẽ thiệt đó, giúp ?”

 

“Được.” Tịch Trạch chút do dự. Điều đồng nghĩa với việc hạ Lục Thượng. vẫn .

 

Lục Thượng sững sờ, ngờ Tịch Trạch mà thực sự nhờ giúp đỡ, hồi kinh ngạc, thì bật sảng khoái: “Thực hai năm qua trải qua những gì, thế mà cúi . dễ nha.”

 

Tịch Trạch ánh mặt trời, hoàng hôn kéo dài bóng ảnh: “Đánh thắng cho .”

Loading...