Ông Xã Vừa Tròn 18 Của Tôi - Chương 8: Dạy Dỗ
Cập nhật lúc: 2025-11-03 03:56:28
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 8: Dạy dỗ
Hứa Hạ tìm một nơi vắng vẻ, gọi điện cho Lâm San.
“San San, chắc tớ từ chức thôi.”
“Cái gì? Cậu đợi chút, tớ xem thời gian … Bà cố ơi, mới bốn tiếng ba mươi tám phút nghỉ việc?”
“Cậu . Tịch Trạch là học sinh trường đó.”
“Hả? Không điều tra là học trường quốc tế ?”
“Họ mới đổi đồng phục. Lúc tớ nhận . Haiz, đáng lẽ tớ nên lạc quan như . Sớm thế , tớ đến hỏi trực tiếp học trường nào cho .” Hứa Hạ buồn bã .
Lâm San : “Cậu xem duyên phận giữa hai . Chạy trời khỏi nắng mà. Dù , hai ở cùng trường là chuyện . Cậu thể đốc thúc học, còn thể bồi dưỡng tình cảm nữa.”
“Bồi dưỡng tình cảm? Cái mới khủng khiếp nhất đó.” Hứa Hạ thở dài, : “San San, nếu trường phát hiện chuyện giữa tớ và Tịch Trạch, tớ nhất định sẽ dư luận chì chiết.”
“Không nghiêm trọng thế .”
“Nghiêm trọng thật sự đấy. Cậu trong ngành giáo d.ụ.c nên , bây giờ tình yêu thầy trò nhạy cảm thế nào . Chỉ cần nhen nhóm một xíu mập mờ trong quan hệ thầy trò, thì sự nghiệp giáo d.ụ.c của đó coi như xong. Cho dù tiểu thuyết sư đồ luyến cũng cũng chẳng khác gì đeo bom. Tiểu thuyết hư cấu còn cho , chớ tới hiện thực. Cậu nghĩ mà xem, nếu nhà trường và lớn hai bên phát hiện, chuyện sẽ loạn tới mức nào.”
“Ồ, lời vẻ đúng. Tớ thường truyện Tấn Giang, quả thực dạo thấy thể loại sư đồ luyến nữa. và Tịch Trạch là đính hôn , mới là thầy trò. Có can hệ gì ?”
“Mặc kệ cái nào , cái nào , chỉ cần phát hiện là tớ toi đời. Ông trời ơi, nỡ lòng nào đối xử với con như thế!”
“Cậu , , thì ai mà !”
“Trên đời bí mật tuyệt đối. Dương Húc , ba cô nàng chặn đường tiểu khu hôm nọ mà tớ kể với cũng .”
“Nếu lo lắng quá thì cứ nghỉ việc thôi. Dù gì cũng thiếu tiền.”
“ tớ thực sự giáo viên lắm. Thôi, chuyện đến nước , chỉ thể . Chiều nay, tớ tìm trưởng khối xin từ chức. Tối chuyện nhé.”
Lâm San đáp: “Được . Tớ đây. Cậu đừng nghĩ nhiều gì, chuyện nhỏ cả thôi.”
Trở về văn phòng, Lưu Dịch quan tâm hỏi han: “Cô Hứa, sắc mặt cô lắm, cần khám ?”
Hứa Hạ lắc đầu: “Không , chỉ cần nghỉ ngơi tí thôi.”
Ở đây có một rổ Pandas
Giữa lúc hai trò chuyện, cửa phòng bất ngờ đẩy mạnh, một thấy giáo tầm ba mươi tuổi đùng đùng bước .
“Thầy Châu ai chọc tức thế?” Một giáo viên khác trong khối trung học phổ thông đùa.
Thầy giáo họ Châu vò đầu bứt tai tới lui trong văn phòng: “Lần nhất định mời phụ chúng tới.”
“Ai cơ? Tịch Trạch và Dương Húc ?”
“Còn ai đây nữa.” Châu Tấn Nguyên tức giận chống hông.
Tim Hứa Hạ hẫng một nhịp. là ghét của nào trời trao của . Giáo viên họ Châu dám chắc chính là Chu Bái Bì mà Dương Húc nhắc đến.
“Chúng thì ?” Giáo viên nọ tiếp tục hỏi.
“Hôm qua, cả hai xin phép nghỉ. Một đứa bà bệnh, đứa thì bệnh. Được thôi, nhà ốm thì thể về chăm sóc. Kết quả thế nào, lúc giờ tự học tối, tóc vuốt keo vẫn còn nguyên. Thăm bệnh cần tạo kiểu tóc ?”
Hứa Hạ nhớ , hôm qua Tịch Trạch cùng Dương Húc vội, đúng là chỉ quần áo mà quên mất gội đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ong-xa-vua-tron-18-cua-toi/chuong-8-day-do.html.]
“Vậy thầy giải quyết thế nào?”
“ bảo chúng chạy mười vòng sân tiết tự học.” Châu Tấn Nguyên trả lời.
Lúc , Hứa Hạ mới hiểu, vốn đêm qua Tịch Trạch chẳng chơi bóng rổ gì cả mà là chạy bộ. Mười vòng đấy! Đối với kẻ thù của thể thao như cô, nghĩ thôi thấy khủng khiếp .
“Thế hôm nay chúng chọc thầy cái gì nữa?”
“Lúc nãy, chúng ở ngoài, thu hút cả đám nữ sinh cấp hai đến xem. bảo chúng về lớp, nhưng chúng thì giỏi lắm, chẳng đứa nào chịu về.”
“Ha ha ha ha.” Giáo viên ôm bụng .
Châu Tấn Nguyên lắc đầu bất lực, kế đến về phía Hứa Hạ và Lưu Dĩnh: “Hai cô là giáo viên khối trung học cơ sở ?”
“Vâng.” Hứa Hạ và Lưu Dĩnh gật như giã tỏi.
“Vậy thì các cô nên chuyện tử tế với học sinh lớp . Tuổi nhỏ, học hành là chính. Đừng lúc nào cũng đến phiền học sinh cuối cấp lớp nữa. Chúng sắp thi đại học . Chẳng lẽ chúng tập trung học ?”
Vừa còn nổi trận lôi đình, giờ bao che cho tụi nhỏ. Hứa Hạ thầm nghĩ, chỉ là khẩu xà tâm Phật mà thôi. Ngay lúc cô đang khen ngợi thì tiếng mở cửa vang lên, hai bóng quen thuộc bước . Hứa Hạ nữa trốn xuống bàn.
“Cô Hứa, cô rơi đồ ?” Lưu Dĩnh quan tâm hỏi.
“Ừm, bút của rơi… rơi mất .” Hứa Hạ chột , nhỏ giọng đáp.
văn phòng chỉ như thế, dù trốn thế nào cũng Tịch Trạch phát hiện. Hơn nữa, chỗ việc của Hứa Hạ đối diện cửa, Tịch Trạch bước liền thấy cô. Tuy kinh ngạc nhưng nghi hoặc chiếm phần hơn. Dẫu , tính vốn điềm tĩnh, nên vẻ mặt mấy khác thường. Ngược là Dương Húc, trông thấy Hứa Hạ thì sốc tới mắt trợn tròn, biểu cảm như thể đang ‘ cô ở đây’.
“Hôm nay về thông báo với phụ các , ngày mai đến gặp . Nếu mai đến thì sẽ gọi điện trực tiếp. Không nữa thì sẽ tìm đến tận nhà.” Châu Tấn Nguyên nổi giận.
Tịch Trạch hỏi: “Em tụi em gì sai để mời phụ ?”
Châu Tấn Nguyên đập tay xuống bàn: “Các còn sai ở ? Nói dối sai ? Bất kính với thầy cô sai ?”
“ hôm qua thầy phạt tụi em chạy quanh sân mà.” Dương Húc bất mãn phản đối. Nào ngờ Tịch Trạch trừng mắt.
“Cậu trừng gì?” Dương Húc khẽ .
“Im .” Tịch Trạch đau đầu gượng gạo liếc Hứa Hạ.
Châu Tấn Nguyên thấy hai thanh niên thì thầm to nhỏ, bèn tức giận xoa trán: “Các xem, đây xem thường giáo viên thì là gì? đang chuyện mà các .”
Hứa Hạ lo lắng ba , sợ bọn họ sẽ càng nóng nảy.
“Thầy , em bệnh thật, cha thường xuyên ở nước ngoài. Trong nhà thực chẳng ai. Thầy đừng gọi cho em. Em lo sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của bà. Thầy giơ cao đ.á.n.h khẽ mà.” Dương Húc cao một mét tám bắt đầu nài nỉ.
“Còn thì ?” Châu Tấn Nguyên hỏi Tịch Trạch.
Cậu liếc Hứa Hạ đáp: “Công ty nhà em đang gặp chút vấn đề. Có lẽ gần đây cha thể chăm sóc cho em.”
Châu Tấn Nguyên cũng về chuyện nhà Tịch Trạch, đành nén giận: “Được, cho qua. Nếu còn tái phạm thì bất kể nhà các xảy chuyện gì, cũng gọi đến. Nghe rõ ?”
“Rõ ạ.” Cả hai đồng thanh đáp.
“Được , về lớp .” Châu Tấn Nguyên xua tay.
Mắt thấy hai sắp rời khỏi, Hứa Hạ thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ Dương Húc còn sợ chợ đông, chọt thêm một câu: “Hai giáo viên đằng trông lạ quá. Là giáo viên mới đến ? Có dạy lớp tụi em ạ?”