Anh  đau lòng  , nắm lấy tay : “Năm năm nay, em    ? Sao    chút tin tức nào của em cả? Anh  ,  nhớ em lắm.”
 
“Em ngốc thật, gầy yếu như  mà  xông  đỡ d.a.o cho , em   thương ở  ?”
 
 : “Em  ,  xem, chẳng  em vẫn  đây ?”
 
Ngay lúc đó, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng  kéo  về.
 
Ngay  mặt Tần Tử Diễn, Tần Bùi ngang nhiên hôn lên má , đôi mắt hẹp dài liếc về phía  : “ và Niên Niên sắp kết hôn , ngại quá,   quên mang thiệp mời cho  .”
 
Tần Tử Diễn mở to mắt, kinh ngạc  : “Những lời   , là thật ?”
 
 gật đầu.
 
 ánh mắt đầy tiếc nuối của   thì  thể che giấu.
 
 nghĩ,  tình tiết truyện  biến thành thế  ?
 
Có lẽ ánh mắt của  quá lộ liễu.
 
Đến nỗi khi về đến phòng, Tần Bùi  ép   tường, giọng điệu lạnh lùng: “Em   trở về, là vì Tần Tử Diễn ?”
 
“Anh đáng lẽ nên nghĩ đến từ sớm.”
 
Hệ thống: [Cứ thế   ,   tạo cho cô một cơ hội để thoát khỏi  .]
 
: [Cậu  cách nào ?]
 
Hệ thống: [Thế  nhé, lát nữa  ngoài cô hãy tìm cách tách   ,  sẽ sắp xếp một vụ tai nạn xe, để   tưởng cô  chết,  chúng  biến mất vài năm.]
 
Không còn cách nào khác.
 
 ôm lấy Tần Bùi: “Cùng em  chọn nhẫn cưới .”
 
Chỉ một câu  như   dễ dàng dỗ ngọt  Tần Bùi. Tay  đặt lên lưng , dịu dàng  , đôi mắt híp ,  giấu  ý .
 
   lừa  .
 
 nghĩ,  lẽ   thật sự  quá dung túng cho  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/pha-bo-he-thong-cong-luoc-nam-chinh/chuong-11.html.]
Trên đường  chọn nhẫn cưới với Tần Bùi,  chờ đợi vụ tai nạn xe đó xảy .
 
  với Tần Bùi: “Em  ăn kem,   mua giúp em một cái  ?”
 
Tần Bùi  yên tâm  .
 
 hiểu ý  : “Anh yên tâm, em   .”
 
Chỗ bán kem  gần,  thậm chí sẽ  rời khỏi tầm mắt của  .
 
Anh  : “Đợi .”
 
Anh    rời .
 
 thở phào nhẹ nhõm.
 
Ngay khi   cách  mười bước chân, một chiếc xe lao như bay về phía .
 
Hệ thống  việc đúng là đáng tin cậy.
 
 nhắm mắt .
 
  khoảnh khắc mấu chốt, một đôi tay  dùng sức đẩy mạnh  .
 
Giây tiếp theo, màu m.á.u đỏ rực đ.â.m  mắt .
 
  bao giờ nghĩ rằng, Tần Bùi sẽ  ngày gắn liền với những từ như gục ngã trong vũng máu,  còn chút sức sống.
 
Ở cửa phòng cấp cứu bệnh viện,    lạnh toát.
 
Tần Tử Diễn  , an ủi .
 
   cách nào mở miệng  với   một lời, trong lòng  ngừng thầm niệm——
 
Tần Bùi   chết,   tuyệt đối   chết.
 
Mãi cho đến bây giờ,  mới ngớ ngẩn nhận , Tần Bùi đối với , quan trọng đến nhường nào.
 
Hệ thống: 【Cô đang  gì ? Nam chính đang ở ngay bên cạnh cô kìa, mau  chuyện với  , công lược    chứ!】