Nực  thật, ưu điểm lớn nhất của  chính là  co  duỗi.
 
 lập tức ngoan ngoãn  thẳng cẳng giả chết.
 
Cõi lòng tan nát.
 
Lần  toang , nhiệm vụ của  đổ sông đổ bể hết .
 
Tình tiết  hùng cứu nam chính tối nay   Tần Bùi phá cho tan nát .
 
Lần   gặp  cơ hội trăm năm  một ,    đợi đến bao giờ nữa.
 
 vẫn canh cánh nhiệm vụ trong lòng, lúc Tần Bùi đang hôn,  còn đặc biệt hỏi: “Bên ngoài  ? Tên  xa   bắt ? Tần Tử Diễn   thương ?”
 
Sau đó,  liền    cắn một phát lên cổ, đau đến mức nước mắt sắp trào .
 
“Em còn quan tâm đến Tần Tử Diễn ,  về đến  đỡ d.a.o cho nó.”
 
“Phải  nhỉ,  mới nhớ, lúc nhỏ em  thích xem nó chơi đàn piano .”
 
Giọng    dịu dàng   châm chọc,  chua chát   cay đắng, trong nụ  ẩn chứa d.a.o găm.
 
Tình hình của  xem  càng lúc càng tệ .
 
 cảm thấy oan ức quá.
 
 thích xem   chơi đàn, cũng chỉ vì  xác nhận xem     nam chính   thôi.
 
Nam chính đàn một bản nhạc thành thục, dễ  thì chẳng  là quá bình thường ?
 
Trong lúc cấp bách,  vội vàng buột miệng một câu để tự cứu : “Em cũng thích   chơi đàn piano.”
 
Anh  rõ ràng  sững sờ một lúc, sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn một chút.
 
Anh  cúi  xuống, vén một lọn tóc của  lên  : “Tần Tử Diễn  ,  của   bảo vệ nó .  mà, bây giờ em nên lo cho bản    .”
 
 cảm nhận  một cảm giác áp bức ập tới,  năng cũng  còn lưu loát: “Anh…    gì?”
 
“Đương nhiên là sửa chữa sai lầm.” Tay   vuốt ve má , “Trải nghiệm đêm đó cho em  đủ , nên mới khiến em rời xa  suốt năm năm.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/pha-bo-he-thong-cong-luoc-nam-chinh/chuong-7.html.]
Nụ  u ám của   ẩn hiện trong bóng tối: “Lần ,  sẽ khiến em đến sức lực để chạy cũng  .”
 
Tim  đập như sấm.
 
 , mỗi    dùng cái giọng điệu  để  chuyện với , đều là lúc    chơi thật.
 
Phát pháo đầu tiên của năm mới  nổ.
 
Chuyện xảy   đó, thực sự quá khắc cốt ghi tâm,    nhớ , nhưng cả đời  cũng  thể quên .
 
Không còn nghi ngờ gì nữa,    khiến từng bộ phận  cơ thể   ghi nhớ   một cách chân thực nhất.
 
Rất nhiều ,  rõ ràng  bò  , nhưng     nắm lấy mắt cá chân, kéo ngược trở về.
 
Sáng sớm hôm ,  tỉnh dậy từ bên cạnh  .
 
Những vết cắn chi chít khắp  nhắc nhở  chuyện  xảy  đêm qua.
 
Sững  mất nửa giây, ánh mắt  rơi   Tần Bùi.
 
Anh  đang để trần nửa  , hai mắt nhắm nghiền.
 
Ánh nắng chiếu lên   , hàng mi dài và cong đổ bóng xuống bọng mắt.
 
Đẹp đến mức khiến   lóa mắt.
 
 ngẩn , vô thức đưa tay   chạm   .
 
Hệ thống vang lên tiếng cảnh báo: 【Cô đang  cái gì ? Bây giờ là cơ hội  nhất đấy! Mau chạy !】
 
  nó dọa cho giật nảy , rụt tay : [Còn  nữa , tối qua mi   mà giờ  mới thấy mặt?]
 
Hệ thống: [Cô còn   ? Dù  thì cô nghĩ xem, tối qua  mắt   là mã mosaic, ngập trời đều là mosaic,    gì bây giờ.]
 
 cạn lời.
 
  vẫn cố chấp cãi : [Thế  thì  cách nào? Hắn hận  năm năm, chắc chắn sẽ trả thù  mà.]
 
 mà, cần chuồn thì vẫn  chuồn thôi.