Sáng ngày hôm , Tống Kim Tùy dùng  bộ khả năng của bản , dậy cùng giờ với phản diện.
 
Bà lão hôm qua  đúng. Hôm nay là một ngày trọng đại, quyết định nhiệm vụ  thành công thật  . Hắn  thể lơ là phản diện dù chỉ một giây. Không thể để xảy  biến  nào .
 
Tống Kim Tùy hôm nay cực kì khác thường, khác thường đến mức Hà Thiên  thể phát hiện . Hắn cực kì bám dính y, nếu như lúc  đồ y  cương quyết đạp   ngoài  khóa cửa thì chắc chắn  cũng sẽ lấy lý do cùng giới tính gì đó để ở   cùng. Mặc dù lời       lý, Hà Thiên là thầy thuốc nên những vấn đề liên quan đến giới tính cũng hiểu  hơn phần lớn  cổ đại. Tuy nhiên, hiểu    nghĩa là thoáng. Nếu so với nam nhân khác thời cổ đại, nhiều khi y còn bảo thủ hơn.
 
"Hà Thiên , ngài  áo xong  ó!" Tống Kim Tùy  ném ở bên ngoài liên tục đập cửa. Hắn sợ  chỉ lơ là một chút, phản diện sẽ tự tìm đường chết.
 
Lo lắng  của  càng thể hiện rõ hơn khi bọn họ  tới phủ của nữ chính. Đứng từ xa,  từng đoàn khách mời tới cửa đưa quà mừng,   gấp đến nỗi bám lấy cổ tay y: "Đông  quá, ngươi nắm c.h.ặ.t t.a.y  kẻo  lạc."
 
Hà Thiên sợ  khác   đánh giá, lập tức rút tay về: "Ngươi đàng hoàng  cho ."
 
Tống Kim Tùy nhún nhún vai: "Từ đầu đến cuối  đều  đàng hoàng. Nguyệt lão như    thể  đàng hoàng chứ!"
 
Hà Thiên: "..."
 
Y hừ lạnh một tiếng,  thèm để ý đến  nữa. Hình như y còn sợ   khác  thấy sẽ mất mặt, nhanh chân  lên  hai bước. Hắn thấy  thì lập tức đuổi theo. Lần , Tống Kim Tùy cũng  ý hơn một chút,  nắm tay y mà chỉ bán lấy một phần góc áo.
 
Thôi thì thế  cũng , chỉ cần đảm bảo y  rời khỏi tầm mắt  là . Mọi chuyện sẽ  thôi.
 
Đây là  tự an ủi  thế. Chứ còn  cũng chẳng  điều xui rủi sẽ thi  kéo tới lúc nào. Theo như con chim  , những nhân viên  đây đều   thành  nhiệm vụ, chứng tỏ loại nhiệm vụ   khó  thành. Cho dù  thông minh và phương pháp của     chăng nữa, từ đầu tới giờ nhiệm vụ đều diễn  quá thuận lợi. Hắn  thể  nghĩ đến việc những khó khăn đang chờ đợi phía .
 
Người xưa  câu, chỉ cần  tin tưởng,  chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió. Bây giờ  đang cố gắng tin tưởng chính .
 
Hà Thiên cảm nhận tay áo của   kéo,  qua định rút   nữa thì  thấy gương mặt . Đối diện với gương mặt ,  hiểu  y   đành lòng.
 
Thôi, để  nắm một chút .
Mập
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-bi-nguoi-qua-duong-hot-roi/17.html.]
 
Hai  duy trì tư thế   tới cửa phủ. Người hầu trong phủ hôm nay đều mặc áo màu đỏ,  khí cực kì náo nhiệt. Hai  phụ trách soát thiệp mời    nhận  ngay Hà Thiên. Dù gì y cũng là sư phụ của chủ tử bọn họ, danh tiếng của y cũng nổi khắp hoàng thành,   thể   . Họ  cần  thiệp mời mà lập tức  tới niềm nở đón tiếp hai .
 
"Hà đại phu, cuối cùng ngài cũng tới . Tiểu thư đang chờ ngài ở bên trong đó ạ."
 
Hà Thiên gật đầu bước : "Ừ."
 
Tống Kim Tùy sợ y đau lòng, còn cẩn thận quan sát nét mặt y. Thế nhưng từ đầu đến cuối, y đều tỏ  hết sức bình tĩnh. Hắn cũng yên tâm hơn  ít, nhấc chân bước theo . Ấy thế mà   nô bộc  chặn . Ống tay áo của Hà Thiên  kéo căng,   còn cách nào, đành buông  .
 
Hắn bình tĩnh  nô bộc: "Có chuyện gì?"
 
"Cho hỏi    Tống Kim Tùy, sư  của tiểu thư  ạ?"
 
"Ta  với Hà đại phu, ngươi nghĩ ?" Hắn hất cằm  về phía Hà Thiên. Y  cách  hai  nô bộc,  dáng vẻ ỷ   của ,  hiểu vì  trong lòng  thích thú.
 
"Dạ , vấn đề     tiểu thư dặn dò kĩ. Hai  đợi một lát, sẽ   dẫn đường cho hai  ạ." Nô bộc cung kính đưa hai   bên trong. Hai   sắp xếp một vị trí  khá thoáng mát để chờ đợi. Cho dù  khí thành  vẫn  náo nhiệt nhưng ở nơi họ đang  thì   lấy một bóng . Chắc là bọn họ   chuẩn  riêng cho nơi  đó nhỉ.
 
Tống Kim Tùy  ở bên cạnh Hà Thiên, thấy y vẫn  thẳng lưng, mắt  lên trời thì  khỏi cảm thấy kì lạ. Hắn chọc chọc bả vai y, hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì thế? Cảm thấy tiếc nuối ?"
 
Hà Thiên bình tĩnh  : "Ta tiếc nuối cái gì?"
 
"Thì dù gì  đây ngươi cũng đem lòng yêu nàng  sâu đậm. Bây giờ nàng   lên xe bông , chẳng lẽ ngươi  cảm thấy buồn chắc." Hắn  y đang  buồn trong lòng, cơ mà, một  đang buồn vẫn  thể duy trì dáng vẻ bình tĩnh đến đáng sợ thế  thật sự  dọa . Thà rằng y biểu lộ  bên ngoài chút buồn đau gì đó,  còn cảm thấy   thể nắm bắt  khác.
 
Hà Thiên tiếp tục bình tĩnh, lắc đầu: "Ta  buồn."
 
Tống Kim Tùy: "..."
 
Ngươi  buồn cái rắm, ngươi  dối  chớp mắt mà cũng dám hành nghề y cứu  ư?