"Mọi chuyện cũng   gì,  chỉ là đào hôn chút thôi."
 
"Đào hôn?"
 
"... À... thì..." Tống Kim Tùy  ngập ngừng,     dối tiếp như thế nào. Tuy nhiên,  bộ óc thiên tài của , cho dù   chuẩn  thì chỉ trong một vài giây    thể nghĩ  biện pháp: "Thì    với ngươi  đó. Ta là Nguyệt Lão  trời,    xác phàm nhân. Muốn tồn tại ở đây thì  lấy  thể của  khác. He he."
 
Hà Thiên càng    nhíu mày càng sâu: "Ý ngươi là đây    thể của ngươi? Ngươi cướp  thể  khác? Ngươi là tà vật?"
 
Tống Kim Tùy xua xua tay: "Tà vật gì chứ,  là Nguyệt Lão mà ha ha."
 
Mập
Hà Thiên đương nhiên sẽ  tin mấy lời cướp xác . Dù  bối cảnh truyện  cũng  liên quan gì đến phép thuật  tà thuật. Y      thật cho  nên  tiếp tục bịa  mấy lời  dối hoang đường khác để lừa . Chỉ là, y cũng  hùa theo mấy lời  dối hoang đường đó cho  vui mà thôi.
 
"Được , Nguyệt Lão, ngươi  thể kể thật cho   chuyện lúc ngươi mới hạ phàm xuống trần ?"
 
"Cũng   gì." Tống Kim Tùy gãi gãi đầu. Mấy lời  đây chỉ     thì   thể  dối với phản diện thế nào cũng . Hiện tại thì khác, những thứ  sẽ   ở bên ngoài đối chứng: "Lúc  xuống đây,  thể  đang  lễ thành hôn."
 
"Cái gì?"
 
"Không...  như ngươi nghĩ . Mặc dù là đang  lễ thành hôn nhưng   ...  ,    thể  tự nguyện. Lúc  nhập   xác ,  xác  còn đang  trói trong phòng tân hôn. Khó khăn lắm  mới  thể chui lỗ chó chạy thoát. Sau đó thì  ngày đêm  ngủ chạy trốn khỏi nơi đó, đến  kinh thành. Sau đó vô tình gặp  ngươi. Những gì xảy  tiếp theo thì ngươi đều   đó." Tống Kim Tùy tùy tiện thuật  một chút. Ngoài  phận thật sự   thể    thì những thứ còn   chẳng  giấu giếm cái gì.
 
"Ngươi   khác cưỡng ép thành ?"
 
Tống Kim Tùy gật đầu như mổ thóc: ",  với vị thê tử hụt  còn  gặp   nào,    thể đồng ý thành   chứ. Thế nên  mới chạy. Ngươi yên tâm, chúng   từng gặp qua ,  với nàng cũng chẳng  chút tình cảm nào. Ta đảm bảo    loại tra nam gì gì đó ."
 
Ông đây mặc dù từ  đến nay  từng yêu ai nhưng ông đây chắc chắn sẽ   loại  trêu đùa tình cảm  khác.
 
"Ngươi giải thích điều  với   gì?" Hà Thiên nhướng lông mày, cơ mặt cuối cùng cũng giãn .
 
"Còn   sợ ngươi hiểu lầm ?" Tống Kim Tùy đúng tình hợp lý .
 
"Ta hiểu lầm gì ngươi?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-bi-nguoi-qua-duong-hot-roi/26.html.]
"Sợ ngươi nghĩ  là tra nam chứ ." Hắn hừ lạnh một tiếng, cúi đầu khoanh tay. Y chỉ   đỉnh đầu của ,  khỏi cảm thấy dáng vẻ  của  đáng yêu đến  mạng. Y  kìm chế , vươn ma chảo  xoa xoa đỉnh đầu .
 
Từ lúc sinh  đến giờ, Tống Kim Tùy  đầu tiên   khác xoa đầu: "..."
 
Hắn lùi nhanh về phía , lấy tay che đầu, mở lớn mắt đầy kinh ngạc  y: "Ngươi  gì  hả?"
 
Hà Thiên thu tay ,    mới  chuyện  nên, y liền ho khan vài tiếng lấy  tinh thần: "Khụ khụ, giờ  nghĩ cách gọi quan phủ tới đưa đám    . Cứ để bọn họ ở nơi đó   là cách."
 
Căn nhà   là căn cuối cùng của một góc hoàng thành, phía  căn nhà là sông, bọn   rời  bằng đường khác cũng  thể : "Chẳng lẽ cứ  đây chờ bọn họ  ?"
 
"Đấy   là cách. Hơn nữa, bọn họ hung hăng thế , bệnh nhân tới khám sẽ  bọn họ dọa sợ."
 
"Không , vấn đề lo lắng  mắt chắc là  bảo vệ cánh cửa   đấy." Tống Kim Tùy chỉ  cánh cửa đang  ngừng run lên bần bật. Cách âm của nhà cổ đại  , bọn họ ở trong   thể  rõ ràng  bộ tiếng chửi rủa từ bên ngoài truyền .
 
"Hai thằng nhóc, tụi bây  giỏi thì  đây."
 
"Hai ngươi mà   đừng trách bọn tao  khách khí."
 
"Tống Kim Tùy, nếu mày còn coi ông đây là phụ  thì mày lập tức chui  đây cho tao."
 
Tống Kim Tùy    nữa, hùng hùng hổ hổ  tới chỗ cánh cửa, học theo đám  bên ngoài, đập đập  cánh cửa mấy cái. Cảm thấy bên trong  phản ứng, đám  bên ngoài lập tức dừng . Bọn họ còn đang vui vẻ cứ tưởng  sẽ mở cửa , ai ngờ,  đợi  cửa mở, chỉ  thấy giọng  của  vọng tới: "Mấy  về ,   coi ông là phụ  nữa."
 
Hà Thiên: "..."
 
Câu  của Tống Kim Tùy  khác gì đang chọc chó. Đám  bên ngoài  mới yên tĩnh  một lát  điên cuồng trở . Cường độ đập cửa so với lúc  còn mạnh hơn  nhiều.
 
Cửa nhà Hà Thiên mặc dù là loại  thế nhưng  tác động lực lớn như thế cũng  thể chịu , ầm một cái đổ xuống.
 
Tống Kim Tùy đang  ở gần cửa, nếu    y nhanh tay nhanh mắt kéo  trong lòng thì chắc    cửa đè trọng thương .
 
Tống Kim Tùy: "..."
 
Người cổ đại đáng sợ thật đấy. Lần   dám chọc bọn họ nữa.