8.
Tiếng còi báo động vang lên, Đội bảo vệ căn cứ cầm s.ú.n.g ùa .
Trước khi  Đội bảo vệ vây quanh rời , Lâm Tuyết đột nhiên ngước đôi mắt xinh  lên  , ánh mắt sắc lẹm mang theo sự thất vọng tột cùng. Cô  ngẩng cao chiếc cằm tinh xảo,   đỉnh cao đạo đức để phán xét và lên án : “Bọn họ  cô hại chết. Nếu ngay từ đầu cô chịu đưa lọ thuốc  cứu đứa trẻ đó, thì  chuyện   xảy . Giờ thì cô  lòng  chứ?” Nói xong, cô  khinh khỉnh liếc   như một con thiên nga trắng kiêu ngạo và thuần khiết,  bỏ .
Ánh mắt  dõi theo bóng hình đó, từ từ dừng   chiếc cổ thon dài, mảnh mai của cô . Thật mỏng manh, chỉ cần một cái bóp nhẹ, nó sẽ gãy lìa.
Đáng tiếc là bây giờ  vẫn  thể g.i.ế.c cô .
Sau khi c.h.ế.t ở kiếp ,   ngay lập tức tái sinh, mà tồn tại  dạng linh hồn, lang thang trong đống hoang tàn của ngày tận thế thêm vài năm nữa. Kết thúc của tác giả chỉ  đến năm thứ mười của tận thế, khi nam nữ chính cùng  xây dựng căn cứ mạnh nhất của loài .
Tuy nhiên,  năm thứ mười ba của tận thế,   tận mắt chứng kiến loài   đến hồi kết của lịch sử. Trong cuộc đối đầu sinh tử với xá* sống, loài     thất bại. Ngay khoảnh khắc Lâm Tuyết c.h.ế.t  miệng xá* sống,  bộ thế giới bỗng sụp đổ và tan biến.
Dòng thời gian  thiết lập , câu chuyện  trở về thời điểm mấu chốt trong quá trình trưởng thành của nữ chính – ăn trộm thuốc để cứu .
Thật trùng hợp,  cũng tái sinh  đúng khoảnh khắc đó, và vẫn giữ  ký ức.
Nếu cái c.h.ế.t của Lâm Tuyết là mấu chốt,  thì việc cưỡng chế g.i.ế.c cô  chắc chắn sẽ gây  sự sụp đổ của thời gian và  gian.
Tất cả những điều  đều dựa  giả thuyết Lâm Tuyết là nữ chính. Vậy nếu   thể cắt đứt tất cả những cơ hội của cô , thì hào quang nữ chính của cô  liệu   phá vỡ ?
Đến lúc đó, liệu   thể g.i.ế.c cô  để trả thù cho Thẩm Linh và cho chính   c.h.ế.t thảm năm xưa ?
9.
Sau khi uống thuốc, virus xá* sống trong cơ thể Thẩm Linh    tiêu diệt.
“Chị ơi, chị về !” Em gái tỉnh , từ  giường trèo xuống, nũng nịu ôm lấy cánh tay  đầy quyến luyến.
Thẩm Linh năm nay  tròn 5 tuổi, đôi mắt đen láy, long lanh như ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mày cong cong, trông  thanh tú và đáng yêu.
Thật , về mặt huyết thống, Thẩm Linh   là em gái ruột của , em là đứa trẻ mồ côi  nhặt   đường chạy trốn trong ngày tận thế.
Khi   tìm kiếm nhu yếu phẩm trong siêu thị, em  rụt rè thò đầu  từ một góc kệ hàng và  . Thế là   đưa em  cùng, từ đó em trở thành Thẩm Linh.
“Tiểu Linh đói ? Đến ăn mì nào!”  đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của em,  hôn lên trán em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-manh-nhat-thoi-mat-the/chap-4.html.]
Trên bàn là một tô mì gói  nấu xong.   nấu một tô thật lớn, thêm trứng và xúc xích. Lúc gần chín,  còn cho thêm mấy lát thịt bò dày cộm để bổ sung dinh dưỡng cho em. Là một   dị năng  gian,  chẳng thiếu thốn gì về vật chất.
Thẩm Linh ngoan ngoãn bưng bát lên, gắp một đũa mì và trứng, thổi nguội  đưa đến miệng : “Chị ăn !”
“Được.”  chống cằm, mỉm  lặng lẽ  em ăn mì, thỉnh thoảng  nhận vài đũa do em đút.
 khi nghĩ đến kế hoạch sắp tới, một vài cảm xúc chua chát  thể kiểm soát   trào dâng trong lòng. Thẩm Linh  thể ở  bên . Em  rời .
Nếu  vẫn yếu ớt, an phận ở một xó, thì  sẽ   sức mạnh để bảo vệ em một cách an  trong thế giới tận thế . Nếu   hạ quyết tâm trở nên mạnh mẽ để trả thù, thì tương lai sẽ  vô vàn nguy hiểm rình rập bên cạnh . Và Thẩm Linh, như điểm yếu của , chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu săn đuổi của kẻ thù.
    chịu đựng nỗi đau mất em một  nữa, vì    đưa  lựa chọn.
Ở kiếp , trong lúc truy tìm thuốc giải,  vô tình tìm thấy tung tích của cha  ruột Thẩm Linh. Hai vợ chồng họ  may  lạc mất con gái  đường chạy trốn,  đó  bén rễ ở căn cứ phía Tây và trở thành cán bộ cấp cao trong quân đội.
Suốt mười năm, họ điên cuồng tìm kiếm tung tích của con gái,  bao giờ từ bỏ.  tin rằng Thẩm Linh trở về bên họ, nhất định sẽ an  hơn gấp trăm  so với ở bên .
…
Tầng hầm nhỏ bé trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ  tiếng húp mì của cô bé vang lên ngắt quãng.
“Tiểu Linh, chị đưa em về với ba  nhé?”  nghiêng đầu tránh đũa mì cuối cùng trong bát,  đột ngột lên tiếng.
Trạm Én Đêm
Không ngờ Thẩm Linh  xong   bình tĩnh,  hề  sự mất kiểm soát cảm xúc như  tưởng.
Em kiên quyết đưa sợi mì  miệng ,  nghiêm túc gật đầu với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn: “Vâng.”
“Tiểu Linh, chị…” Một đôi bàn tay nhỏ nhắn, gầy gò áp lên mặt , vụng về lau  những giọt nước mắt lạnh lẽo  má.
“Em   trở thành gánh nặng của chị. Em sẽ đợi chị ở căn cứ phía Tây, chị nhất định  đến đón em đấy nhé?”
  sững sờ, nhưng  thấy đôi mắt mệt mỏi của Thẩm Linh,   nuốt những lời còn   trong.
Cuộc chia tay  diễn  quá đỗi bình yên, bình yên một cách kỳ lạ.
Đợi em ngủ say,  ôm chặt đứa trẻ  lòng, cúi đầu hôn lên trán em.
Đêm dài đằng đẵng  đó,   thức trắng.
Căn cứ phía Tây…      cho em , ba  em ở căn cứ phía Tây.