10.
Sáng sớm hôm , trời còn  sáng hẳn,   dắt Thẩm Linh đến Bộ chỉ huy căn cứ.
Mấy ngày nay, bốn căn cứ lớn Đông, Tây, Nam, Bắc đều cử quân đội đến để trao đổi kinh nghiệm và bố trí lực lượng. Người của căn cứ phía Tây  khi   phận của Thẩm Linh  lập tức đồng ý sẽ hộ tống em rời  an .
 tinh nghịch nháy mắt tạm biệt em,  lén lút nhét một chiếc ba lô nhỏ  lòng em. Bên trong ba lô đầy ắp những món em thích ăn: bim bim, hoa quả đóng hộp, thịt hộp, sữa…
Chỉ đến khi chiếc xe quân sự   lăn bánh  khỏi cổng căn cứ phía Bắc,  mới   vội vã  về phía chợ giao dịch.
Hôm nay, một chuyện  quan trọng sắp xảy .
Chợ giao dịch ở căn cứ phía Bắc  lớn, tiền tệ lưu thông ở đây là điểm nhiệm vụ. Tất nhiên, cũng   chấp nhận trao đổi hàng hóa. Đồ ăn, nước uống, nhu yếu phẩm, quần áo chiếm phần lớn, còn thuốc men và vũ khí thì cực kỳ khan hiếm.
Trạm Én Đêm
Còn những thứ vô dụng như trang sức, đồ cổ, mỹ phẩm… thì chẳng ai thèm ngó ngàng.
 chính trong cái chợ ,  lúc , đang ẩn giấu kim bài của nữ chính.
Kiếp , Lâm Tuyết  thể  đến cuối cùng và trở thành Nghiên cứu viên đặc cấp,  chỉ dựa  sự hiền lành và ngây thơ. Hai món "gian lận" lớn nhất của cô  là Kỳ Lẫm –  bạn đời Dị năng giả  khả năng tiến hóa, và một mặt ngọc  gian đổi lấy từ hai gói mì tôm.
Có  gian trữ đồ cũng giống như  dị năng Không gian.  điều đặc biệt hơn là bên trong đó  một suối nước thiêng  thể  loãng virus xá* sống. Đây là một bí mật công khai, tất cả   đều .
Viện nghiên cứu căn cứ coi Lâm Tuyết như vị cứu tinh, hy vọng cô   thể dùng suối nước thiêng để chế tạo  thuốc giải thật sự và kết thúc thời tận thế. Tuy nhiên, cho đến năm thứ mười ba, loài  vẫn  vất vả chiến đấu với xá* sống  đống đổ nát. Cô    thành công.
Lâm Tuyết   mặt ngọc  tại chợ giao dịch ở căn cứ phía Bắc, đúng  ngày bốn căn cứ lớn kết thúc việc trao đổi.
  cải trang, cố gắng che giấu ngoại hình của  để hòa  dòng  đông đúc trong chợ. Ở đây, hàng hóa bán  hàng ngày  nhiều,  ít  cũng che giấu  phận để tránh  g.i.ế.c  cướp của.
Hòa   đám đông,  cẩn thận tìm kiếm mặt ngọc mà kiếp   từng thấy  cổ Lâm Tuyết.  thỉnh thoảng dừng  ở một vài gian hàng,   bỏ  vài điểm để mua một ít đồ ăn, để trông  vẻ   mục đích rõ ràng.
Còn Lâm Tuyết  xuất hiện ở đây  và mua mặt ngọc ?
Sẽ  .
Vì tối qua   thức trắng đêm để gửi đơn tố cáo cô  đến Viện nghiên cứu. Nội dung  gì khác ngoài việc cô  lạm dụng chức quyền, cố gắng sử dụng thuốc giải một cách trái phép và rò rỉ thông tin  nhận thuốc.
Viện trưởng hiện tại nổi tiếng là một  bảo thủ, cố chấp, ông  tuân thủ các quy tắc quản lý của thời kỳ  tận thế và cực kỳ nghiêm khắc về quy định. Vì , sáng sớm nay Lâm Tuyết   gọi đến Viện để thẩm tra, trong nửa ngày cũng  thể  .
“Áo len lông cừu  chất liệu  , chỉ 10 điểm thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-manh-nhat-thoi-mat-the/chap-5.html.]
“Thịt bò hộp còn hạn sử dụng ba năm, 3 điểm một hộp!”
“Bánh mì hấp siêu rẻ, 1 điểm ba cái!”
  khắp chợ vài vòng nhưng vẫn  tìm thấy gì. Lẽ nào kim bài  chỉ  nữ chính mới  ?
Không,   tin.
Đè nén sự bực bội trong lòng,  tiếp tục lùng sục khắp chợ,  bỏ lỡ một cơ hội nào.
“Xem trang sức, mặt ngọc gia truyền , giá rẻ thôi…” Đột nhiên, một tiếng rao yếu ớt,  mấy tự tin chợt thoáng qua.
 sững , nhanh chóng hướng ánh mắt về một gian hàng ở góc khuất,  mấy bắt mắt.
Tìm thấy !
11.
Người bán hàng ở đó là một ông lão gầy yếu  60 tuổi tên là Trần Đại Sơn. Ông  rõ ràng    ăn uống nhiều ngày, đôi mắt mờ  vì đói.
Ông  tuyệt vọng  bên cạnh mấy món trang sức giản dị  tấm vải đỏ, thỉnh thoảng  yếu ớt rao hàng vài tiếng.
   đều vội vã lướt qua,  thèm  mấy món đồ rác rưởi .
“Cô ơi, xem trang sức, mặt ngọc gia truyền của nhà chúng  , tất cả đều là đồ thật. Không đắt , vài điểm thôi… Cô cho chút đồ ăn thức uống cũng !” Ông Trần cố gắng nở một nụ  lấy lòng, hai tay lau  lau   bộ quần áo rách rưới,  vẻ  rụt rè. 
Thấy   xổm  quầy, chọn  chọn  mà   lời nào, ông  buồn bã tự  hạ giá hết   đến  khác.
Cuối cùng, ông  còn  rằng chỉ cần  đưa cho ông ba gói mì tôm là  thể lấy  tất cả. Một mặt ngọc bạch ngọc, một chiếc nhẫn ngọc bích, và một viên thuốc đựng trong một chiếc hộp.
Ông   già, mấy hôm   ngã gãy chân, tạm thời  thể  nhiệm vụ. Thấy đứa cháu gái nhỏ sắp c.h.ế.t đói, ông  đành  mang mấy món gia bảo mang theo khi chạy trốn  bán rẻ.   ba ngày liên tiếp, chẳng ai thèm để ý.
 lắng  ông Trần Đại Sơn kể về  cảnh khó khăn của , cuối cùng bảo ông  lấy hết tất cả những thứ  tấm vải đỏ lên.
“Tất cả những thứ   lấy hết, nhưng giá ba gói mì tôm thì  hợp lý.”
“Thế thì, cô ơi, hai gói, hai gói  … Thật sự  thể ít hơn  nữa.”
Có lẽ nghĩ rằng  chê đắt và  mặc cả, ông Trần Đại Sơn cúi  đầy khiêm nhường  .
 vội vàng đưa tay đỡ ông, yêu cầu đến nhà ông để  chuyện mua bán cho đàng hoàng.